Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 253: ‘GIẤY THÔNG BÁO BỆNH TÌNH NGUY KỊCH’
Cho dù đứng trước người quan tâm mình, Ân Thiên Thiên vẫn không dám nói ra, thậm chí thỉnh thoảng cô vẫn còn mơ thấy chuyện hôm đó.
Hình ảnh về những chiếc valy nhỏ rỗng xếp ngay ngắn, ‘bác sĩ’ lạnh lùng đeo khẩu trang, rồi đến dáng vẻ bỉ ổi của anh Báo khi đứng trước mặt đều như khắc sâu vào tâm trí cô.
Giờ được Cảnh Liêm Uy ôm vào lòng như thế, cô mới hoàn toàn yên tâm.
Ân Thiên Thiên xoay người chủ động ôm lại anh, trong long hoảng hốt nhận ra, cô đã không thể rời xa anh được nữa. Kể từ giây phút cô bắt đầu yêu anh, mỗi lần anh xuất hiện, từng hành động của anh đều làm cô khó mà quên được. Một khi có người vì bạn mà chống đỡ cả bầu trời, bạn sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại, do đó bầu trời này không thể sụp xuống được.
Mà Cảnh Liêm Uy chính là bầu trời của Ân Thiên Thiên.
“Thiên Thiên, em còn sợ à?” Cảnh Liêm Uy khẽ hỏi cô, anh nhận lấy toàn bộ sức nặng của cô. Ân Thiên Thiên đã mang thai hơn ba tháng rồi, cơ thể cũng nặng hơn trước nhiều, nhưng với anh, cô vẫn rất nhẹ. Anh khẽ vuốt mái tóc dài của cô, nhỏ giọng an ủi: “Em đừng sợ, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”
Ân Thiên Thiên gật đầu, cô cũng không muốn gặp lại chuyện đó lần nữa!
Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc lâu, rồi Cảnh Liêm Uy mới bắt đầu chủ đề tiếp theo. Anh nắm tay Ân Thiên Thiên tới ngồi xuống ghế sofa, đặt ly nước trái cây mới ép vào tay cô rồi hỏi: “Thiên Thiên, em còn nhớ hôm đó chuyện gì đã xảy ra trước khi gặp phải ‘Diêm Vương’ không? Ai đã dẫn em tới đó vậy, người đó muốn làm gì em?”
Đến giờ Cảnh Liêm Uy vẫn chưa ra tay với Nhạc Vy, bởi vì anh muốn biết, rốt cuộc cô ta đóng vai trò gì trong chuyện này, có người đứng sau cô ta hay không? Anh nhất định phải biết mấy chuyện này, rồi mới xác định mình nên làm thế nào.
Ân Thiên Thiên uống một hớp nước trái cây, cả người cũng tỉnh táo hơn nhiều, khẽ nói: “Hôm đó, em vừa ra khỏi Thiên Ân, thì nhận được điện thoại của Ân Nhạc Vy, cô ta nói… cô ta biết người phụ nữ trong lòng anh là ai, rồi bảo em qua đó. Em nhất thời tò mò nên nghe theo, vốn cho rằng chỉ có mình cô ta, ai ngờ…”
Lúc nói đến lý do Ân Nhạc Vy đưa ra, Ân Thiên Thiên theo bản năng liếc nhìn Cảnh Liêm Uy, quả nhiên thấy anh khẽ nhíu mày.
Người trong lòng anh?
Chuyện anh có người trong lòng, ngoài người nhà họ Cảnh và Ân Thiên Thiên, làm gì còn ai biết nữa?
Sao Ân Nhạc Vy lại biết chuyện này chứ, thậm chí còn biết người đó là ai?
“Lúc em tới đó, không chỉ có mình cô ta à?” Cảnh Liêm Uy hỏi tiếp, ‘sự cố’ lần đó của Ân Thiên Thiên đã vượt qua giới hạn của anh, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào lại tiếp tục uy hiếp đến tính mạng của cô: “Em có biết người nào trong đó không?”
Ân Thiên Thiên lắc đầu, lúc đó cô chỉ nhìn thấy có ‘bác sĩ’ đi tới, hoàn toàn không biết có ai đứng sau lưng mình không, bỗng cô giật mình nhìn Cảnh Liêm Uy hỏi: “Ý anh là, có người đứng phía sau muốn lấy mạng em à?”
Bọn họ đưa cô tới tay ‘Diêm Vương’, không phải muốn lấy mạng cô thì là gì.
Cảnh Liêm Uy mỉm cười xoa đầu cô nói: “Em đoán mò gì thế, chuyện này sao có thể chứ. Em không hề đắc tội với ai, làm gì có người nào muốn lấy mạng em, anh chỉ hỏi thử xem, rốt cuộc Ân Nhạc Vy có nói thật hay không thôi.”
Ân Thiên Thiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô cũng cảm thấy sẽ không có ai muốn lấy mạng cô, cùng lắm chỉ làm cô sẩy thai thôi?
Cảnh Liêm Uy an ủi cô một lúc, rồi mới giục cô về phòng ngủ nghỉ ngơi, còn đống đồ thừa trong phòng khách thì giao cho thím Lưu, bảo mẫu chăm sóc cho Ân Thiên Thiên, sẽ tới đây dọn dẹp vào ngày mai.
Buổi tối hôm đó, tại nhà họ Hướng.
Từ khi Ân Nhạc Vy trở về từ tay ‘Diêm Vương’, cô ta như người bị thần kinh, thường làm người nhà họ Hướng không nhịn được mà quát mắng cô ta. Nếu cô ta không đập vỡ bát đ ĩa thì ra tay đánh người, rõ ràng như người mất hồn rồi.
Hướng Thực thì ngày càng khó chịu với cô ta, trong nhà vốn đã có một Hướng Linh bị mất kiểm soát rồi, giờ lại có thêm một Ân Nhạc Vy nữa, lúc cô ta đập vỡ chén lần thứ N thì Ngụy Chiêu Dung cuối cùng cũng bùng nổ cơn tức giận.
“Ân Nhạc Vy, rốt cuộc cô muốn làm gì thế? Có phải cô chê nhà chúng tôi giờ sống yên bình quá đúng không?” Ngụy Chiêu Dung đứng dậy, chỉ vào mặt cô ta mắng: “Cô nói thử xem, mấy ngày nay cô đập bao nhiêu thứ rồi? Có phải vì nhà họ Ân các cô không bỏ tiền ra mua, nên cô tùy tiện đập đúng không. Cô đã lấy chồng rồi, cô tưởng mình vẫn là cô hai nhà họ Ân à? Nếu cô đã làm vợ người ta rồi, thì nên ra dáng một người vợ đi! Tôi biết mấy ngày nay chị cô xảy ra chuyện, nhưng cô đừng nói với tôi rằng, cô đang lo cho cô ấy nên mới thế nhé! Mọi người đều biết rõ quan hệ giữa cô và Ân Thiên Thiên!”
Ân Nhạc Vy càng hoảng sợ khi nghe thấy cái tên Ân Thiên Thiên.
Mấy ngày nay, cô ta trốn biệt trong nhà, ngay cả điện thoại, TV, máy tính cũng không dám chạm vào, nên cô ta không hề biết tin, Ân Thiên Thiên đã trở về an toàn. Cô ta sợ ‘Diêm Vương’, cũng sợ Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Mộc Yên Nhiên bảo cô ta dẫn Ân Thiên Thiên đến chỗ ‘Diêm Vương’ là run rẩy toàn thân.
Mộc Yên Nhiên… luôn là người dịu dàng yếu ớt trong mắt người ngoài, vậy mà cô ta lại làm ra chuyện bán Ân Thiên Thiên cho tổ chức phi pháp như ‘Diêm Vương’, hành động này chẳng khác nào đẩy Ân Thiên Thiên vào chỗ chết! Còn