Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 263: NHÀ HỌ HƯỚNG BẤT NGỜ XẢY RA CHUYỆN
Nếu nói người đàn ông này không yêu cô thì hiện tại có thế nào đi nữa cô cũng sẽ không tin, một người đàn ông không yêu cô thì tại sao chuyện gì cũng nghĩ cho cô, sợ cô phải tủi thân chứ?
Ân Thiên Thiên dường như không chút do dự kéo áo anh lại và ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Cảnh Liêm Uy nhưng chẳng mấy chốc cả hai đã lại tách ra.
Ân Thiên Thiên buông tay ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, mặt đỏ đến nỗi có thể trích máu, hai bàn tay lo lắng xoắn chặt lại với nhau.
Anh ấy hiểu không?
Ánh mắt cô hoảng loạn nhìn khắp nơi nhưng không dám nhìn anh, Ân Thiên Thiên cảm thấy đây chính là chuyện táo bạo nhất mà cô làm suốt bao nhiêu năm nay! Bây giờ nói hối hận còn kịp sao?
Cảnh Liêm Uy hơi sửng sốt, ngực phập phồng dữ dội nhưng kèm đó là một nụ cười trên môi.
Giờ phút này, không gì có thể che giấu được sự h@m muốn trong mắt anh với Ân Thiên Thiên!
Cảnh Liêm Uy cúi đầu hôn một cái rồi thì thầm vào tai cô: “Thiên Thiên, hãy tin anh.”
Câu nói ấy khiến Ân Thiên Thiên chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống!
Hóa ra anh đã hiểu sao? Thực sự hiểu được sao?
Ai ngờ Cảnh Liêm Uy liền nói thêm một câu nữa khiến Ân Thiên Thiên hận không thể lập tức phóng xuống xe, bỏ mặc anh ở đó: “Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bác sỹ nói sau ba tháng là có thể quan hệ được bình thường mà hiện tại em đã bốn tháng rồi…”
Nói xong, anh phủ lòng bàn tay ấm áp lên bụng Ân Thiên Thiên…
Ân Thiên Thiên cắn chặt môi quay phắt đầu không nhìn anh, bây giờ cô đã không còn muốn nhìn mặt người đàn ông này nữa rồi!
Người đàn ông này đúng là vô sỉ!
Cũng đêm hôm đó, Cảnh Liêm Uy lần đầu tiên được ở lại Nam Uyển ngủ sau khi bị đuổi ra khỏi Nam Uyển, không những thế anh còn mặt dày mò vào phòng ngủ của Ân Thiên Thiên, còn thím Lưu cũng vừa hay hôm nay xin nghỉ không có nhà.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy nở nụ cười ngụ ý “Anh hiểu rồi”, Ân Thiên Thiên chỉ hận không thể ném anh ra khỏi cửa sổ! Nhưng cô hoàn toàn không có năng lực chống đỡ nên đã bị Cảnh Liêm Uy bế vào phòng ngủ…
Ngày hôm sau, Ân Thiên Thiên uể oải thức giấc và cô cảm thấy mình chưa bao giờ mệt mỏi đến vậy!
Ân Thiên Thiên quay sang nhìn tên đầu têu thì phát hiện nơi đó đã sớm trống huơ trống hoác rồi, cô thay quần áo xong mới đi ra ngoài nhưng không ngờ lại nhìn thấy Vi Gia Huệ đang ở trong nhà!
Ân Thiên Thiên đi sang, khéo léo gọi một tiếng: “Chào bà Cảnh.”
Cách xưng hô ấy khiến cho cả ba người ở đây đều lúng túng nhưng cũng không để ý nhiều, dù sao rất nhiều chuyện không phải một cách xưng hô là có thể quyết định, không phải sao?
Vi Gia Huệ thấy gương mặt của Ân Thiên Thiên hồng hào mà dù gì bà cũng là người từng trải nên có thể nhận ra ngay, bà có vẻ mất tự nhiên quay sang tiếp tục nấu nồi canh nói:“Uhm, cô đi rửa mặt đi, lát nữa là có thể ra ăn sáng rồi.”
Ân Thiên Thiên gật đầu rồi trở về phòng rửa mặt, còn hai người ở lại nhà bếp thì tiếp tục bàn luận về tin tức sáng nay.
“Mẹ, hôm nay sao mẹ có thời gian sang đây vậy?” Vừa nói, Cảnh Liêm Uy vừa cho ít đồ bổ vào trong nồi.
“Mẹ sang thăm xem, hôm qua khi đi khám thai, bác sĩ đã nói thế nào?” Vi Gia Huệ vừa khuấy nồi canh vừa nhẹ giọng hỏi giống như bà chỉ tiện thể sang thăm như lúc trước mà thôi, tuy nhiên trong lòng cả Cảnh Liêm Uy và bà đều hiểu rất rõ, chuyện hoàn toàn không đơn giản như vậy!
“Đứa bé rất khỏe mạnh.” Cảnh Liêm Uy dựa vào cạnh cửa, trả lời Vi Gia Huệ một câu ngắn gọn, vị trí ấy rất dễ quan sát được hướng phòng ngủ đồng thời cũng thấy rất rõ tình hình trong bếp: “Mẹ, là vì con đối phó với nhà họ Trình sao?”
Vi Gia Huệ nhìn nồi canh một chút rồi giảm lửa lại, sau đó mới quay sang nhìn Cảnh Liêm Uy, hỏi: “Có thể cho mẹ một lý do về việc con đối phó với nhà họ Trình không?”
Tiếng tăm của nhà họ Trình tại thành phố T từ trước đến nay đều rất tốt, Trình Chính từng là một quan chức cao cấp trong cục cảnh sát, hiện tại dù đã về hưu nhưng mạng lưới giao thiệp của ông ta vẫn như cũ, không thể khinh thường, Trương Duyệt cũng được sinh ra trong một gia tộc lớn, bối cảnh của nhà mẹ đẻ rất mạnh, còn con của bọn họ là Trình Thiên Kiều tuổi còn trẻ đã làm cảnh sát hình sự quốc tế, liên tiếp phá được nhiều vụ án lớn nên đã sớm là một nhân vật quyền thế rất mạnh, nhưng điều quan trọng nhất chính là Trình Thiên Kiều là người đàn ông mà Cảnh Thiên Ngọc yêu…
Vi Gia Huệ không muốn thấy trong nhà bất hòa, cho nên bà buộc phải làm rõ lý do trước khi để mọi chuyện xảy ra.
Cảnh Liêm Uy nhướn mày, khẽ mím môi rồi nói: “Mẹ, có bao giờ con làm việc mà không biết nặng nhẹ đâu?”
Câu nói ấy khiến cho Vi Gia Huệ không kềm chế được sự nghi ngờ, ở một mức độ nào đó thì Cảnh Liêm Uy đáng tin hơn Cảnh Liêm Bình một chút! Hầu hết những chuyện mà anh nói đều sẽ làm được chứ không giống Cảnh Liêm Bình, không tin được.
“Mẹ yên tâm, con sẽ không làm gì nhà họ Trình mà chỉ xử tên trình Thiên Kiều thôi.” Cảnh Liêm Uy thấp giọng trả lời, nhìn thấy Ân Thiên Thiên từ phòng ngủ đi ra, anh liền thản nhiên chuyển chủ đề: “Thiên Thiên thích ăn những món làm từ trứng, cũng thích ăn xoài nữa, lần sau mẹ nghiên cứu thử những món mà cô ấy có thể ăn được rồi nói cho thím Lưu để thím ấy đi học nhé.”
Vi Gia Huệ dịu dàng trả lời Cảnh Liêm Uy: “Uhm, mẹ biết rồi.”
***
Trên bàn cơm, Vi Gia Huệ ngồi đối diện với Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, bà múc một chén canh đưa cho cô.
Ân Thiên Thiên vội vã nhận lấy và ngoan ngoãn ăn, thấy Ân Thiên Thiên ăn sắp xong, Vi Gia Huệ mới hỏi một câu: “Đứa bé cũng được bốn tháng rồi, bà cụ muốn biết đứa bé là nam hay nữ để gia đình còn chuẩn bị một số thứ cho nó, mấy đứa đã kiểm tra chưa?”
Ân Thiên Thiên đang ăn canh thì khựng lại, lúc này cô mới nhớ ra.
Đứa bé trong bụng cô nếu là bé trai chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh tại nhà họ Cảnh nhưng nếu không phải thì sao?
Hiện tại đứa bé đã được bốn tháng nên bà cụ mới không nhịn được nữa mà sai Vi Gia Huệ tới hỏi, bọn họ nên làm gì bây giờ?
Còn chưa