Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 272: QUÀ TẶNG
Khi tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, Ân Thiên Thiên quay lại nhìn hai người đàn ông đang cười tươi như hoa ở phía sau cô.
Trong số những đêm giao thừa mà cô từng đón thì đây là đêm giao thừa mà cô khó quên nhất, tuy rất đơn giản nhưng lại rất ấm áp vì Cảnh Liêm Uy là ba của con cô còn Trần Vũ thì giống như em trai cô vậy.
Đêm đã khuya nên Ân Thiên Thiên không để Trần Vũ về nhà nữa mà bảo cậu ta ngủ ở phòng dành cho khách, chuyện đã như vậy thì Cảnh Liêm Uy ắt phải ở cùng phòng với cô, hai người nằm rúc vào nhau trên giường, bàn tay của Cảnh Liêm Uy xoa nhẹ lên bụng cô còn miệng thì cười không ngớt, thỉnh thoảng anh còn nghiêng người hôn lên má Ân Thiên Thiên một cái.
Ân Thiên Thiên ngẩn ngơ nhìn pháo hoa đằng xa bên ngoài cửa sổ nhưng trong đầu cô đang suy nghĩ đến một số chuyện.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra kể từ sau khi cô thoát khỏi lòng bàn tay “Diêm Vương”, và điều ảnh hưởng đến cô nhiều nhất là cái chết của Hướng Linh, tương tự cái chết của Hướng Linh cũng chính là lý do khiến cô phải trì hoãn nhiều chuyện, chẳng hạn như cô nhớ khi ấy lúc cô bị bắt cóc, cô đã nghe thấy Ân Nhạc Vy nói ra hai chữ “nhà họ Mộc”, hay chẳng hạn như cô nhớ khi ấy Ân Nhạc Vy đã dùng lý do gì để lừa cô đến đó, và cô cũng nhớ cách cô em gái tốt của mình đưa những “bác sĩ” đó từng bước từng bước tiếp cận cô như thế nào….
Nhưng sau khi thoát khỏi tay “Diêm Vương” thì ngay cả cơ hội đi tìm Ân Nhạc Vy để hỏi lý do của tất cả những điều này cũng không có! Thậm chí khi Cảnh Liêm Uy hỏi cô về tình hình ngày hôm đó, cô cũng không nói gì đến chuyện nhà họ Mộc bởi vì cô nghĩ đến mối quan hệ giữa nhà họ Mộc và nhà họ Cảnh, chỉ là cô không ngờ vì tình huống đó mà nhà họ Mộc tránh được một kiếp nạn!
Trong bóng tối, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô dữ tợn nheo lại, Ân Thiên Thiên thả lỏng người dựa vào lồ ng ngực Cảnh Liêm Uy nhưng bàn tay lại nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt lộ rõ sự căm ghét.
Nhà họ Mộc!
Cô tự hỏi mình đã làm gì có lỗi với nhà họ Mộc, nhưng họ đã đụng đến cô, vậy thì Ân Thiên Thiên cô cũng không ngu ngốc đứng yên chịu đòn như vậy! Huống hồ bây giờ cô đã có “kim bài miễn chết” tốt nhất rồi không đúng sao? Cô không tin bà cụ Cảnh coi trọng đứa cháu trai này như vậy mà lại có thể nỡ làm tổn thương cô vì Mộc Yên Nhiên được?
Ân Thiên Thiên khẽ quay sang nhìn người đàn ông đang ngủ say ở phía sau mình thở dài một hơi.
Có một số chuyện cô sẽ không nói với anh, chuyện của phụ nữ tốt nhất không nên dính dáng gì đến đàn ông, nếu không dù cô có lý đi nữa thì cũng sẽ biến thành ỷ thế ức hiếp người ta!
Nhà họ Mộc!
Mộc Yên Nhiên!
Nhà cũ của nhà họ Cảnh.
“Haha, vẫn là con bé Yên Nhiên này ngoan ngoãn hiểu chuyện, không uổng công ta cưng chiều nó từ nhỏ tới lớn …” Giọng nói của bà cụ Cảnh vẳng từ trong phòng khách ra, những người không biết thì sẽ không nghĩ là bà cụ Cảnh đã tám mươi tuổi rồi, nghe tiếng cười lanh lảnh, người ta cảm thấy bà cụ Cảnh vẫn còn rất khỏe, bà cụ Cảnh kéo tay của Mộc Yên Nhiên hài lòng nhìn ngắm cô ta: “Yên Nhiên à, sức khỏe của con khỏe hẳn chưa? Sau này sẽ không có chuyện gì nữa đâu nhỉ?”
Mộc Yên Nhiên mặc chiếc áo khoác lớn màu đỏ đứng đó mặc cho bà cụ Cảnh ngắm nghía, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào không biết là vì bệnh tình của cô ta đã chuyển biến tốt hay vì ánh mắt và lời nói của bà cụ Cảnh quá thẳng thắn.
Mộc Yên Nhiên gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Bà nội, sức khỏe của Yên Nhiên cũng đã tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ cũng nói rằng sau này chỉ cần chú ý một chút là sẽ không có vấn đề gì lớn nữa, lần này cũng là con may mắn, nếu không tình cờ gặp được người có chỉ số phù hợp với con như Hướng Linh, có lẽ con cũng không sống được đến ngày hôm nay và bây giờ cũng không thể đến chúc Tết bà được, hiện tại con có thể yên tâm sống tiếp để chăm sóc bà nội rồi.”
Bà cụ Cảnh rất thích những lời này của Mộc Yên Nhiên nên bà kéo Mộc Yên Nhiên ngồi xuống cạnh mình nói chuyện: “Lần này có lẽ những người đến cầu hôn con sẽ dẫm nát bậc thềm nhà con mất, Yên Nhiên đã khỏe lại thì có nhà nào mà không muốn giành một cô con dâu tốt như con về nhà mình chứ, nhưng còn phải xem ai mới là người có cái phúc ấy!”
Mộc Yên Nhiên chỉ im lặng mỉm cười, nhưng cô lại vô thức đưa tay nắm lấy tay bà cụ Cảnh, rồi nói: “Bà nội, bệnh của con vừa mới khỏi, bây giờ nói điều này không phải là hơi sớm sao, hơn nữa bà cũng biết, trong lòng Yên Nhiên…”
“Thưa phu nhân, cậu ba về rồi.” Thím Thẩm đột nhiên đi vào thông báo làm ngắt quãng câu nói của Yên Nhiên, thím vô thức ngước nhìn bà cụ Cảnh nhưng lại vô tình nhìn thấy ánh phẫn nộ của Mộc Yên Nhiên khi bị ngắt lời, thím nhất thời sững sờ một chút.
Mộc Yên Nhiên đang chuẩn bị nói đến chuyện năm đó, nhưng thím Thẩm đã bước vào ngắt lời cô, nếu như thím Thẩm không vào, vậy thì không phải là đúng lúc để cho Cảnh Liêm Uy nghe thấy câu nói của cô sao? Thật đáng chết, người phụ nữ này đúng là ngáng đường mà!
Mộc Yên Nhiên nhìn thím Thẩm với ánh mắt căm ghét, cô vẫn luôn không thích người phụ nữ này vì thím ấy cận kề bà cụ Cảnh nên thỉnh thoảng lại ảnh hưởng đến quyết định của bà cụ Cảnh, thậm chí trong nhà họ Cảnh có không ít người nể mặt thím ấy! Nhưng trong mắt cô, thím ấy chỉ là một người giúp việc mà thôi! Một là kẻ không đáng để nhắc tới!
Thím Thẩm sững sờ khi chạm phải ánh mắt cô, nhưng thím ấy đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thậm chí cúi đầu xuống còn nhanh hơn cả Mộc Yên Nhiên nhìn lên, thái độ kính cẩn nhưng trong lòng thím ấy đã có suy tính.
Cô gái nhà họ Mộc này dường như không tốt như vẻ bề ngoài…
“Hừ, còn biết đường về sao? Bà còn cho rằng nó đã quên mất mình họ gì rồi chứ!” Nhắc đến Cảnh Liêm Uy, bà cụ Cảnh liền bực tức, đêm giao thừa cũng không thèm ở nhà, chỉ ló mặt một chút liền đi ra ngoài, nghĩ