Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 277: TỚI NHÀ HỌ HƯỚNG TỈNH SỔ
“Hai người tới thăm Nhạc Vy à?” Hướng Thực theo bản năng hỏi ngược lại, anh vẫn không nghĩ rằng, quan hệ giữa Ân Thiên Thiên và Ân Nhạc Vy lại tốt đến mức, nhà chồng cô ta vừa xảy ra chuyện, họ đã xuất hiện rồi. Chuyện này cho dù là đứa bé hai tuổi cũng không tin!
Cảnh Liêm Uy đứng dậy đối mặt với Hướng Thực, nhìn anh ta một lúc lâu với nở nụ cười mỉa mai: “Hướng Thực, có phải cậu bị mấy chuyện gần đây làm cho phát ngốc rồi đúng không? Chúng ta sẽ tới đây thăm Ân Nhạc Vy à?”
Hướng Thực híp mắt lại, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.
Giờ anh tuyệt đối không được chọc giận Cảnh Liêm Uy, ai bảo anh ta là cậu ba nhà họ Cảnh, hai người lại cùng cưới con gái nhà họ Ân chứ? Ở một góc độ nào đó, hai người vẫn là người một nhà, mà người nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau đúng không?
Nghĩ thông suốt mấy chuyện này xong, cơn giận trong lòng Hướng Thực đã tiêu tan đi không ít, nhưng lúc nhìn Ân Thiên Thiên, sự giãy giụa sâu trong đáy mắt anh hiện lên vẻ bất lực, anh biết cô là con gái Tô Nương, cũng biết ba mẹ Cảnh Liêm Uy bị bà ta hại chết. Nhưng kể cả khi ly hôn rồi, hai người vẫn luôn ở bên nhau, anh biết chắc chắn cô không biết chuyện này, nhưng anh không hiểu tại sao anh ta lại làm thế. Cho nên giờ anh chỉ có thể án binh bất động, cho dù anh muốn động, cũng không có cách nào động được…
“Cô đi gọi mợ chủ xuống đây đi.” Hướng Thực quay đầu nói với người giúp việc phía sau, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy.
Ân Thiên Thiên cũng chú ý tới ánh mắt của Hướng Thực khi nhìn mình, nhưng giờ cô chỉ thấy buồn nôn thôi.
Trước đây lúc anh ta không cần cô, cứ một mực muốn ở bên Ân Nhạc Vy, sao không thấy anh ta quyến luyến như thế?
Ân Thiên Thiên cụp mắt lặng lẽ uống sữa. Đến khi Ân Nhạc Vy đi xuống từ phòng ngủ, ánh mắt cô bỗng trở nên sắc bén, ngay cả sắc mặt cũng trở nên hơi khó coi.
Ân Nhạc Vy vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng Hướng Thực có chuyện muốn tìm cô, nên lười nhác đi xuống lầu. Nhưng không ngờ vừa quay đầu đã thấy Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy ngồi trong phòng khách, cả người cô ta nhất thời đông cứng lại.
Ân Thiên Thiên! Cảnh Liêm Uy! Bọn họ tới đây làm gì? Là vì chuyện ‘Diêm Vương’ lần trước ư?
Sắc mặt Ân Nhạc Vy hơi tái đi, bước chân cũng chậm hơn, sự thay đổi của cô ta dễ dàng đập vào mắt những người có mặt trong phòng khách, Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực đều nhìn cô ta nghi ngờ, Cảnh Liêm Uy thì nhếch miệng cười mỉa mai, còn Ân Thiên Thiên thì nhìn chằm chằm cô ta…
Ân Nhạc Vy! Chính cô ta đã hại cô suýt bị người khác làm nhục, suýt mất đứa con trong bụng!
Ân Thiên Thiên vốn cho rằng, trong thời gian dài như thế, cơn giận trong lòng cô đã sớm tiêu tan rồi. Nhưng trong giây phút nhìn thấy Ân Nhạc Vy, cô lại bùng lên lửa giận, trên đời này không có người mẹ nào có thể nhẫn nhịn chuyện, người khác ra tay với con mình! Cho dù đứa bé chưa chào đời cũng vậy!
Trong tang lễ Hướng Linh, tâm trạng cô hơi rối loạn, không thể suy nghĩ rõ mình cần làm gì, nên cô chỉ dùng ánh mắt để cảnh cáo cô ta. Nhưng giờ Ân Thiên Thiên bỗng có kích động, hận không thể bước tới cho cô ta mấy tát, nhưng cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn lại, ôm một bụng lửa giận ngồi đó uống ngụm sữa.
Ân Nhạc Vy chậm rãi đi tới phía sau Hướng Thực, cúi đầu không nói một lời, anh ta liếc nhìn cô rồi mới xoay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy. Còn Cảnh Liêm Uy đi tới, không nói hai lời đã nhấc chân đạp vào đầu gối cô ta, cơn đau ập tới làm cô ta đứng không vững phải khụy xuống.
Một tiếng ‘Bịch’ nặng nề này đã làm mấy người trong phòng sửng sốt.
“Đau quá…” Ân Nhạc Vy đau đớn kêu lên, theo bản năng muốn đứng dậy.
“Nếu cô dám đứng dậy, tôi chắc chắn ngày mai ‘Hướng Vỹ’ sẽ tuyên bố phá sản!” Câu nói này đã làm Hướng Thực ngơ ngác, ngay cả Ngụy Chiêu Dung và người giúp việc nhà họ Hướng cũng thế, chỉ có mình Ân Nhạc Vy vẫn muốn đứng dậy theo bản năng, tiềm thức cô ta nghĩ mình là người nhà họ Ân, chứ không phải người nhà họ Hướng, cho dù cô ta đã gả qua đây một thời gian dài cũng không ngoại lệ…
Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực đều phản ứng khá nhanh, vừa thấy Ân Nhạc Vy muốn đứng dậy, đã vươn ta đè bả vai cô ta xuống, một tiếng ‘bịch’ nặng nề lại vang lên.
Ân Nhạc Vy đau đến mức nhe răng trợn mắt, nước mắt trực trào, ngẩng đầu nhìn Hướng Thực tủi thân. Nhưng anh ta không hề quan tâm cô ta, mà chỉ nhìn Cảnh Liêm Uy ngạc nhiên, không dám tin hỏi: “Cảnh Liêm Uy, là anh động tay động chân à?”
Cảnh Liêm Uy nở nụ cười mỉa mai, nhìn Hướng Thực nói: “Tôi không động tay động chân vào chuyện ba cậu, nhưng đúng lúc tôi biết một số chuyện, cũng muốn động tay động chân để nhắc nhở các người thôi.”
Cảnh Liêm Uy nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm Hướng Thực phát điên, anh ta bước tới muốn nắm cổ áo anh hỏi tại sao, nhưng anh đâu phải người dễ đối phó, dễ dàng né qua một bên, đồng thời mở miệng nói: “Muốn biết tại sao tôi làm thế thì hỏi cô vợ tốt của cậu đi, xem cô ta đã làm những gì…”
Dứt lời, Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực đều cúi đầu nhìn Ân Nhạc Vy nghi ngờ, còn cô ta vốn đang đau ở đầu gối mà lớn tiếng r3n rỉ, nhưng vừa nghe thấy câu nói này, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, càng ngậm chặt miệng không dám nói gì, ngay cả cơ thể cũng hơi run rẩy.
“Cô đã làm gì thế?” Hướng Thực nhìn