Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 292: GẶP LẠI MỘC YÊN NHIÊN
Từ chỗ Cốc Thái Yên quay về, lại bàn giao quảng cáo cho nhà họ Tề, lúc này Ân Thiên Thiên hoàn toàn hưởng thụ kì nghỉ thai sản, mặc dù thời gian vẫn còn sớm, nhưng cô tạm thời dùng toàn bộ mọi công việc lẫn chuyện học hành, mỗi ngày đều ở nhà đọc sách, học nấu ăn, sống một cuộc sống nhàn nhã.
Bỗng một hôm, Trần Vũ vừa hoàn thành xong công việc lời tức tốc từ phim trường chạy qua đây, trong nhà chỉ có mỗi mình Ân Thiên Thiên, con gái dì Lưu bị ốm nên đã về sớm chăm con rồi.
“Chị, tôi mua sườn để chị làm canh sườn hầm ngô này” Trần Vũ tách xách nách mang một đống đồ ăn vừa đi vừa nói, dáng vẻ bận bịu đến mức còn chưa kịp nhìn Ân Thiên Thiên đã vội vàng xuống bếp: “Bây giờ chị chỉ cần dưỡng thai cho tốt, cơ thể khỏe mạnh thì mới có thể thuận lợi sinh đẻ…”
Ânh Thiên Thiên ngồi trên ghế sofa nghiêng người nhìn cậu ta, có nhiều lúc cô cảm thấy cô với Trần Vũ nhìn rất giống nhau, mà điều quan trọng nhất là Trần Vũ vô cùng quan tâm đ ến cô, thực sự coi cô là chị gái mà chăm sóc, một tên nhóc 20 tuổi ở bên ngoài thì trầm tĩnh hướng nội nhưng ở trước mặt cô thì lại vô cùng hoạt bát.
Ân Thiên Thiên cầm lấy hộp sữa, uống một ngụm: “Tôi muốn ăn đùi gà rút xương sốt xoài ngũ vị”
Món đùi gà rút xương sốt xoài ngũ vị này của Trần Vũ vô cùng ngon miệng, hương vị khác xa so với “Thao thiết ốc” nhưng lại cực ngon.
Trần Vũ từ trong bếp ló đầu ra nhìn cô, hai lúm đồng tiền như ẩn hiện, cậu ta mỉm cười đồng ý.
Ừm.
Hai người quả thật nhìn rất giống nhau.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Trần Vũ cười, cậu ta cũng có hai má lúm giống y hệt cô, nếu hai người họ mặc quần áo gia đình đi ra ngoài thì chẳng có ai không tin bọn họ là người một nhà cả.
Ân Thiên Thiên ngẫm nghĩ về cái người đang đứng cười ở phía đằng kia, nếu như Ân Thành Vũ biết được cô với một người con trai khác có gương mặt tương tự nhau thì không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào.
Nghĩ đến Ân Thành Vũ, Ân Thiên Thiên liền nhớ ra, lần đầu khi gã quay về vốn nói rõ ngày hôm sau sẽ đi gặp Cảnh Liêm Uy, nhưng cuối cùng lại có chuyện nên không gặp được, bây giờ Ân Nhạc Vy đã ly hôn nhưng lại mang thai, cũng không biết người trong nhà có để cho gã quay về hay không.
Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên đứng dậy đi vào trong bếp xem Trần Vũ tất bật ra sao, muốn tiến lên giúp đỡ cậu ta nhưng lại bị Trần Vũ đẩy ra ngoài, uy hiêp cô nên ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài chờ cơm là được…
Một tiếng sau, Trần Vũ bày ra một mâm cơm thịnh soạn, hai người ngồi đối diện nhau vừa tán gẫu vừa ăn cơm.
Khi đã ngang bụng, Ân Thiên Thiên hỏi Trần Vũ: “Trần Vũ, nghe nói gần đây cậu rất thân thiết với Ngôn Tử?”
Mặt Trần Vũ đỏ bừng, vội vàng lên tiếng: “Chị, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, làm gì thân thiết đâu”
Ân Thiên Thiên nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười đầy nghi ngờ, nói: “Tôi thấy mấy tờ báo đó viết cũng rất chân thực, lẽ nào không có tí nào là thật sao?”
Ân Thiên Thiên cười cười, cảm thấy Ngôn Tử kia cũng rất ổn.
“Mấy tờ báo lá cải mà chị cũng tin sao?” Trần Vũ gắp rau cho Ân Thiên Thiên, bực bội nói: “Bọn họ là kiểu dùng ngòi bút ăn thịt người, nếu không thì làm sao kiếm tiền được? Nhưng thật sự tôi với Ngôn Tử hoàn toàn trong sạch”
“Thật sao?” Ân Thiên Thiên rõ ràng không tin, cả hai người đều bị chụp lại cảnh đi ăn cùng nhau đó.
Trần Vũ buông bát đũa, nghiêm túc trả lời: “Thật sự, tôi không gạt chị”
Ân Thiên Thiên bỗng bật cười, mà Trần Vũ cũng cười, cúi đầu uống một ngụm canh, không hề phát hiện ra Ân Thiên Thiên cũng không duy trì nụ cười quá lâu, ánh mắt trầm ngâm không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Vũ ngay sau đó liền phát hiện ra dáng vẻ của Ân Thiên Thiên, gắt gao ngẩng đầu nhìn cô nhưng cũng không gián đoạn suy nghĩ của cô.
Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên ngẩng đầu hỏi cậu ta: “Trần Vũ, cậu thấy tôi có nên đem đứa nhỏ bỏ trốn không?”
Chuyện bỏ trốn cùng đứa bé, Ân Thiên Thiên từ đầu đến cuối chỉ nói với một m ình Trần Vũ, ngay cả Đào Ninh cũng không biết.
Trong lúc vô tình, Trần Vũ đã trở thành người mà cô tin tưởng dựa vào.
Trần Vũ im lặng vài giây sau đó mới lên tiếng: “Chị, bất kể chị làm gì tôi đều ủng hộ chị, chỉ cần chị nói bỏ trốn, tôi liền giúp chị, chị nó không bỏ trốn, tôi sẽ giúp chị chăm sóc đứa nhỏ”
Câu nói tuy giản đơn nhưng lại khiến trái tim Ân Thiên Thiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Theo một góc độ nào đó, Trần Vũ có thể coi là một chàng trai ấm áp, luôn có thể chạm đến tận đáy lòng cô một cách dễ dàng.
Ân Thiên Thiên dừng mọi động tác trong tay, cúi đầu nhìn bụng càng ngày càng lớn dần của mình, lần đầu tiên chia sẻ với Trần Vũ.
“Trần Vũ, cậu cảm thấy Cảnh Liêm Uy có đáng tin không?” Ân Thiên Thiên khẽ hỏi, cũng là lần đầu tiên nhắc đến Cảnh Liêm Uy trước mặt cậu.
Trần Vũ hơi mím môi, nghiêm túc nói: “Mặc dù tôi không thích anh ta, nhưng mọi hành động hiện giờ của anh ta… quả thật rất được”
Chưa nói đến việc giúp đỡ cậu ta, chỉ riêng việc trực tiếp đẩy tên bạn trai cũ cặn bã của chị đến bước đường này, chẳng lẽ cậu ta lại nói không tốt sao?
Nếu như nói một cách thực lòng, cậu ta ngờ rằng bắt đầu từ ngày mai mình không cần phải đến đây nữa!
Cô nhẹ nhàng gật đầu, không thể không nói, cô do dự bởi vì sự thay đổi gần đây của Cảnh Liêm Uy.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Cảnh Liêm Uy dường như biết được rất nhiều chuyện, thậm chí cô có cảm giác như bên cạnh mình như xuất hiện một nhà tiên tri, mỗi lần xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh liền xuất hiện, điều này khiến Ân Thiên Thiên bắt đầu suy ngẫm nhiều hơn, thậm chí cô còn tính đến việc liệu có thể nói với Cảnh Liêm Uy rằng bản thân muốn phục hôn? Nhưng lỡ như, anh vẫn từ chối thì sao?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện trước đây Cảnh Liêm Uy từng từ chối, trong lòng Ân Thiên Thiên lại nhói đau, mà cô không thể nào chịu đựng cảm giác ấy thêm lần thứ hai được nữa, nếu như là vậy,