Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 296: MỐI TÌNH ĐẦU CỦA CẢNH LIÊM UY
Cảnh Liêm Uy nắm tay Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn bà cụ, lúc này hai người đều bảo trì trầm mặc.
Mộc Yên Nhiên nhìn Ân Thiên Thiên, đột nhiên, Ân Thiên Thiên dường như cảm thấy có sự vui vẻ trong mắt cô ta, rất nhanh, nhanh đến mức làm người ta khó có thể phát hiện mà sau đó cũng không còn thấy nữa.
Giờ phút này, sự bất an trong lòngÂn Thiên Thiên bắt đầu lan ra, bà cụ còn chưa nói đã làm cô có một loại xúc động muốn chạy trốn!
Đưa tay nắm lấy tay áo bà cụ, nhưng bà cụ lại cầm lấy tay Mộc Yên Nhiên nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Uy nhẹ nói: “Cảnh Liêm Uy, không phải lúc con hai mươi hai tuổi quen một cô bé sao? Thậm chí lúc ấy còn nói với chúng ta tương lai sẽ cưới cô bé đó, muốn kết hôn với cô bé đó, lời này con không ngừng nói với ba mẹ của con, người nhà họ Cảnh đều nhớ rõ!”
Cảnh Liêm Uy năm năm trước, quả thực đã từng nói như vậy, hơn nữa còn rất chắc canh!
Ân Thiên Thiên nghe vào trong tai, theo bản năng hung hăng dùng sức nắm lấy bàn tay Cảnh Liêm Uy đang nắm tay mình
Chỉ là, tay của cô nhỏ như vậy, có thể ôm hết bàn tay của anh sao?
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đứng bên cạnh cũng nhịn không được nhíu mày, lúc đó Cảnh Liêm Bình nhíu chặt, cũng là người phiêu bạc trong rừng hoa thời gian dài như vậy, chuyện thế này liếc mắt cũng biết người kia là ai!
Cảnh Liêm Uy yên lặng nhìn bà cụ cũng không hỏi, chỉ là bình tĩnh đứng đó thể hiện thái độ của mình.
Anh muốn biết!
Thật sự muốn biết!
Năm năm, thời gian ròng rã năm năm!
Anh chỉ tìm hai người, một người là cô bé năm đó, một người là Tô Nương!
Bây giờ anh biết Tô Nương đang ở trong thành phố T, chỉ là không xác định được vị trí, mà cô bé kia từ đầu đến cuối không có chút tin tức nào, anh cũng đã từng hỏi qua Mộc Sa, nhưng Mộc Sa nói chỉ là lúc ấy tình cơ biết chuyện này nên mới dùng nó để hấp dẫn sự chú ý của anh, một số chi tiết trong đó cũng là đoán ra…
Chỉ là, lời nói dối như vây, căn bản Cảnh Liêm Uy cũng không tin!
Nhưng Mộc Sa không nói, anh cũng không có ép, chỉ là muốn nhìn xem hai người có duyên không.
Mà bây giờ, bà nội của anh lại nói cho anh biết, bà ta luôn biết người kia là ai! Mặc dù đã năm năm ròng rã không nói với anh!
Năm năm!
Đối một người con gái mà nói, đây là một thời gian rất dài, nhưng là đối với một người đàn ông mà nói, đây cũng là một thời kỳ rất quan trọng, đối với Cảnh Liêm Uy mà nói chính là như vậy!
Hai mươi hai tuổi anh còn có chút kiêu ngạo, có chút bá đạo, thậm chí trong xương cũng lộ ra một loại kiêu ngạo nhàn nhạt, nhưng xuất hiện của cô bé kia đã phá vỡ mọi thứ, cô ấy dịu dàng, thiện lương, đáng yêu… trong mắt anh dường như là tất cả những danh từ tốt đẹp nhất. Hai mươi hai tuổi Cảnh Liêm Uy một lòng nhào vào mối tình đầu, mỗi ngày ôm điện thoại cũng vì tâm sự với cô ấy, mà bọn họ thậm chí có thể một ngày gửi hơn một ngàn điều tin nhắn, khác thường như vậy nhà họ Cảnh sẽ chú ý đến…
Vì vậy, tin tức Cảnh Liêm Uy yêu đương cả nhà họ Cảnh đều biết.
Đến bây giờ, bà cụ Cảnh và Vi Giai Huệ vẫn nhớ rõ, mùa hè năm đó Cảnh Liêm Uy vô cùng phấn khởi nói: “Bà nội, mẹ, con có người trong lòng rồi, cô ấy đã đồng ý sau này sẽ gả cho con…”
Khi đó Cảnh Liêm Uy vừa chìm vào trong vũng bùn tình yêu, thậm chí cả cái gì gọi là ‘Yêu’ cũng không hiểu, cũng hứa hẹn muốn chăm sóc một người suốt đời suốt kiếp rồi, lúc ấy ai cũng cười, chẳng qua là cảm thấy Cảnh Liêm Uy bình thường làm gì cũng nghiêm trọng thay đổi như thế cũng tốt, mà sự vĩ đại của anh luôn là thể diện của nhà họ Cảnh.
Mãi cho đến hai năm trước, người con gái đó đột nhiên biến mất, biến mất suốt ba tháng!
Trong vòng ba tháng, Cảnh Liêm Uy mỗi ngày đều như là cái xác không hồn hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là thất tình, lúc đó Cảnh Liêm Uy chán chường không làm gì cả mới thật sự làm nhà họ Cảnh chú ý, mới phát hiện thật sự có một cô gái như vậy bất tri bất giác nắm lấy cảm xúc của Cảnh Liêm Uy…
Nhưng mà suốt ba tháng, cô bé kia như giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, dù Cảnh Liêm Uy liên lạc thế nào bọn họ cũng không tìm thấy người, cuối cùng thậm chí Cảnh Liêm Bình còn phái người đi thăm dò, nhưng chỉ biết đó là một dãy số nước ngoài, cuối cùng không tra ra được gì cả..
Mà ba tháng sau, Cảnh Liêm Uy dường như hồi máu sông dậy, vì vậy người nhà họ Cảnh biết cô bé kia đã trở lại!
Chỉ là dần dần, Cảnh Liêm Uy trở nên không giống trước, theo thời gian anh càng ngày càng vĩ đại, càng ngày càng khiêm tốn, càng ngày càng nội liễm, cả người cũng lộ ra hơi thở an phận, ngay lúc mọi người cho là anh sẽ kết hôn với người con gái đã nói chuyện ba năm, quen biết hai năm ka, Cảnh Liêm Uy lại dẫn Ân Thiên Thiên trở về…
Bà cụ cho rằng tình cảm của Cảnh Liêm Uy bị k1ch thích, lúc ấy liền thả ra chỉ cần Ân Thiên Thiên chứng minh mình không giống như lời đồn thì dễ dàng tiếp nhận cô, đương nhiên quả thực cũng có như Ân Thiên Thiên đoán, cho dù bà cụ thích Mộc Yên Nhiên, nhưng lúc đó thời gian của Mộc Yên Nhiên cũng không còn nhiều, bà ta sao có thể mù quáng để đứa cháu trai lớn của mình đi làm chuyện thế được, lúc này Ân Thiên Thiên mới có thể dễ dàng vào được nhà họ Cảnh
Chỉ là, không ai biết, ông trời thích đùa bỡn như vậy, Mộc Yên Nhiên vốn là ôm suy nghĩ trở về sống với cha mẹ một thời gian ngắn, lại tìm được trái