Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 309: CÁI GỌI LÀ NGƯỜI QUEN CŨ
Đêm khuya.
Lúc cả thành phố bàn tán chuyện về cô cả nhà họ Ân một cách hăng say, lần đầu tiên cô cả luôn được yêu thương chiều chuộng của nhà họ Mộc, bị Mộc Long tán một cái thật mạnh, năm ngón tay in dấu rõ ràng trên gương mặt cô ta, khiến cho cả nhà họ Mộc đều sợ hãi.
“Con quỳ xuống cho ba!” Mộc Long tức giận hét vào mặt Mộc Yên Nhiên, lông mày ông ta như thể sắp bay lên đến nơi, trông hết sức đáng sợ.
Vì sức khỏe yếu ớt, từ nhỏ đến lớn Mộc Yên Nhiên đều rất được yêu chiều, chưa từng bị đối xử như vậy, đến tận lúc Mộc Long bắt cô ta quỳ xuống, cô ta vẫn còn mơ mơ hồ hồ, cuối cùng, Mộc Long tức giận đá mạnh vào bắp chân cô ta, cô ta mới quỳ rạp xuống đất, đôi mắt đỏ quạch.
Đã lâu lắm rồi Tử Dương không thấy Mộc Long giận dữ như vậy, bà lập tức sững sờ, nhưng cho dù bà không đờ người ra, cũng không dám lên tiếng khuyên can vào lúc này, cho dù Mộc Long đang phạt đứa con gái mà bà yêu nhất đi chăng nữa!
“Nói! Ai nói cho con biết Ân Thiên Thiên không phải là con gái nhà họ Ân!” Mộc Long sải bước đến trước mặt Mộc Yên Nhiên, nhìn cô ta với vẻ cao cao tại thượng, cơ thể to lớn của ông ta hắt bóng, bao phủ cả người Mộc Yên Nhiên, cảm xúc tức giận của ông ta lan tỏa trong không khí: “Sao con biết Trần Tinh mới là cô cả nhà họ Ân!”
Trong mỗi câu mỗi chữ, Mộc Long không hề che giấu khát vọng muốn biết đáp án của mình!
Mộc Yên Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhnf ba, đôi mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Cô ta không hiểu nổi!
Chẳng qua cô ta chỉ nói ra thân phận thật sự của Ân Thiên Thiên mà thôi! Không ngờ nhà họ Mộc và nhà họ Ân lại phản ứng gay gắt như vậy! Cứ coi như cô ta không hiểu nhà họ Ân đi, nhưng nhà họ Mộc bị gì thế kia? Sao thái độ của Mộc Long và Tử Dương vừa bộc lộ ra vẻ tức giận, vừa pha lẫn vẻ sợ hãi thế kia?
Rốt cuộc cô ta đã làm sai cái gì?
“Nói mau!” Tính tình Mộc Long nóng nảy, vào thời điểm này, ông ta càng không thể kiên nhẫn nổi nữa, thấy Mộc Yên Nhiên vẫn lặng thinh, ông ta bèn gặng hỏi ngay: “Rốt cuộc ai đã nói với con như thế? Là ai hả?”
Khóe môi Mộc Yên Nhiên mấp máy, đột nhiên cô ta hơi sợ hãi!
Trước giờ cô ta chưa từng nhìn thấy Mộc Long giận dữ như thế, trong lòng cô ta, mặc dù trông ông có vẻ cục cằn, nhưng trước giờ ông luôn yêu thương cô, chưa từng nổi nóng với cô bao giờ, nhưng hiện nay, ông ta lại tỏ vẻ tức giận như thế trước mặt cô. Cô ta lập tức thấy sợ hãi, suýt nữa đã bật khóc, Mộc Sa đẩy xe lăn, nấp sau bình hoa lớn ở trên lầu, lạnh lùng quan sát hết thảy mọi thứ.
Hóa ra trong lòng Mộc Long và Từ Dưng, vẫn còn thứ gì đó khác quan trọng hơn Mộc Yên Nhiên à?
Xem ra, thực chất Mộc Yên Nhiên cũng không phải là người hạnh phúc nhất!
Mộc Sa nhếch môi, nở nụ cười trào phúng, từ lúc cô ta nhìn thấy Mộc Yên Nhiên bị đuổi về nhà, bèn biết ngay Cảnh Liêm Uy đã tin những lời cô ta nó lúc ở bệnh viện, mặc dù chỉ có vài con chữ thôi, nhưng chắc chắn Cảnh Liêm Uy sẽ đi điều tra! Chỉ cần anh ta điều tra, Mộc Sa không tin Mộc Yên Nhiên có thể dọn dẹp sạch sẽ.
Không có sự bảo vệ của Mộc Long và Tử Dương, không có sự bảo vệ của bà cụ Cảnh, cô ta cũng muốn xem coi Mộc Yên Nhiên có thể làm được gì! Nghĩ đến đây, nụ cười đã vắng bóng trên gương mặt cô ta từ lâu, nay lại nở rộ.
Dường như tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
Tử Dương đứng bên cạnh bọn họ, bà ta sợ hết hồn, nhìn đứa con gái đang quỳ dưới đất với vẻ thương xót, nhưng lại không dám đến cản Mộc Long lại. Bà ta biết rằng, việc này hết sức quan trọng với bọn họ.
Mộc Yên Nhiên khóc nức nở nhìn về phía mẹ mình, nhưng từ đầu vẫn không nói nên lời như thể đã bị câm vậy.
Rốt cuộc Mộc Long không thể kềm chế nổi cơn giận dữ trong lòng nữa, chỉ cần nghĩ đến việc người phụ nữ đó trở về, ông ta bèn cảm thấy chừng như có một con rắn độc đang dõi theo mình vậy! Đây là lần đầu tiên ông ta gắt gỏng như vậy với con gái của mình, Mộc Long khom eo, túm lấy cổ áo Mộc Yên Nhiên, kéo cô ta lên, đầu gối cô ta lơ lửng giữa không trung.
“Mộc Yên Nhiên, mau nói cho ba biết! Là ai nói với con! Là ai hả?”
Ông ta tức giận rống lên, giống như một con dã thú đến đường cùng đang gầm lên giận dữ, khiến cho Mộc Yên Nhiên quên mất cả việc khóc, gương mặt sợ hãi đến trắng bệch.
Tử Dương nhìn thấy dáng vẻ suýt mất khống chế của Mộc Long, bèn vội vàng kéo tay Mộc Long ra, quay đầu khuyên nhủ Mộc Yên Nhiên: “Yên Nhiên, con mau nói cho ba con biết là ai đã nói với con đi, con mau nói đi, con mà còn không nói, mẹ cũng không khuyên được ba con đâu…”
Tử Dương hết sức nôn nóng, vốn dĩ tính cách Mộc Long đã nóng nảy, ông ta bèn gạt tay Tử Dương ra, quay đầu nhìn Mộc Yên Nhiên với vẻ hung dữ, lúc ông ta chuẩn bị giáng cho cô ta thêm một cái tát, Mộc Yên Nhiên mới sực tỉnh táo lại.
“Là…là…một người phụ nữ!” Mộc Yên Nhiên đáp, cơ thể cô ta run run rẩy rẩy, nhìn Mộc Long với ánh mắt sợ hãi, dương như còn pha lẫn đôi vẻ hận thù: “Là một người phụ nữ có hình xăm ở trên tay trái, con không biết bà ta là ai, bà ta chỉ nói chuyện này cho con biết, con cứ nghĩ rằng…nghĩ rằng có thể mượn chuyện này để khiến cho Cảnh Liêm Uy chán Ân Thiên Thiên, bởi vậy mới tự mình…”
“Con đúng là đồ ngu ngốc!”
Mộc Yên Nhiên vẫn còn chưa kịp nói dứt câu đã bị Mộc Long ngắt lời, thậm chí ông ta còn đẩy mạnh cô ta ra, may mà phía sau lưng Mộc Yên Nhiên là một chiếc ghế sô pha, chẳng qua cô ta chỉ bị đập vào thành ghế sô pha mà thôi, mặc dù cũng khá đau, nhưng dù sao cũng đỡ hơn té thẳng xuống đất như Tử Dương. Nghe Mộc Long nói vậy, Mộc Yên Nhiên cúi đầu run run rẩy rẩy, ánh mắt bị khuất đi của cô ta đong đầy sự hận thù.
Tử Dương bò dậy từ dưới đất lên, vội vàng vuốt giận cho Mộc Long, sau khi nghe được đáp án, Mộc Long mới bình tĩnh lại một chút, nhưng cơn giận vẫn rừng rực trong người ông ta.
“Mộc Yên Nhiên! Con đúng là đồ ngu ngốc!” Bị người khác coi