Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 316: CHUYỆN CÔ TA YẾU ĐUỐI LẠI ĐI TRÁCH TÔI?
”Ân Thiên Thiên, dù nói thế nào đi nữa thì cô làm người ta ngã rồi thì có phải nên nâng người ta dậy không?” Có kẻ trong đám người không chịu được hô lên một tiếng: ”Suy cho cùng người ta cũng chưa làm sai chuyện gì, không phải là đến cầu xin cô vài câu thôi ư?”
Vì một tiếng này mà không ít người bất mãn với Ân Thiên Thiên.
Suy cho cùng thì thế giới này luôn phá lệ đồng tình với kẻ yếu!
Nói xong, Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh một cái, khóe miệng không khỏi cong lên.
Ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng mở miệng: ”Từ trước đến nay tôi không biết, trên đời này yếu đuối, già, trẻ, thảm thương đều là đạo lý, chỉ bởi vì Mộc Yên Nhiên không sinh được mà tôi phải đưa đứa con vất vả mang thai 10 tháng cho cô ta ư? Chỉ bởi vì thân thể Mộc Yên Nhiên không tốt cho nên tôi phải chắp tay dâng chồng và con cho cô ta ư? Chỉ vì hiện tại Mộc Yên Nhiên vô cùng yếu ớt, mà tôi có vẻ hơi kiên cường một chút, cho nên tôi đáng bị các người trách mắng ư? Lẽ nào cô ta yếu ớt, thì đó là lí do để cô ta không kiêng nể gì hết ư?”
Một tràng dài, cả hội trường không ai dám mở miệng nói một câu nào.
Mộc Yên Nhiên đúng là chơi trò đạo đức trước mặt cô đến nghiện mà! Cô ta cho rằng Ân Thiên Thiên chính là đứa ngu ngốc chịu thiệt thòi giúp cô ra kiếm tiền thật ư?
Chẳng lẽ chuyện cô ta yếu đuối lại đi trách tôi ư?
”Tôi chẳng làm sai chuyện gì, vì sao phải chịu món nợ đời người của kẻ khác?” Nhẹ giọng hỏi lại, Ân Thiên Thiên đứng trong đám người xoa bụng lớn của mình, dần dần đám người vây quay kín không kẽ hở bị vạch ra một đường, ai cũng không chú ý, chỉ yên lặng nghe lời nói của Ân Thiên Thiên.
Lời nói rất khẽ nhưng lại rơi vào lòng bọn họ.
”Không phải tôi hại Mộc Yên Nhiên không sinh được, cô ra sống 25 năm thấp thỏm lo sợ cũng chẳng liên quan gì đến tôi, thậm chí thân thể cô ta vì đủ loại nguyên nhân mà không tốt cũng không phải là cái tôi có thể kiểm soát, nhưng vì sao…” nói rồi Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn Mộc Yên Nhiên đang ngồi trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi: ”Tại sao tôi phải trả giá cho những kết cục không phải là lỗi của tôi? Lúc cô ép tôi làm như vậy, cô có từng nghĩ đến, cho dù ban đầu có phải vì cô nhát gan mà rời khỏi Cảnh Liêm Uy, hiện tại tôi đã có con với Cảnh Liêm Uy, chúng tôi một nhà ba người, giờ cô xen vào thì có phải là hành vi của kẻ thứ ba không? Hoặc là cô có nhìn thấy Ân Thiên Thiên tôi không phải cô chủ của nhà họ Ân, cũng không phải bà chủ của nhà họ Cảnh, tôi chẳng là gì cả, chỉ có một đứa con không, sao cô còn muốn tranh giành với tôi?”
Nếu Mộc Yên Nhiên đã thích lợi dụng tình cảm của người khác, vậy Ân Thiên Thiên sẽ xé nát nó ra!
”Cô đúng là bất hạnh, từ nhỏ đã sống trong lo sợ, nhưng liên quan gì đến tôi? Dựa vào cái gì mà tôi phải oan ức chính mình để phối hợp với cô đây?” Ân Thiên Thiên nhìn Mộc Yên Nhiên, vẻ mặt lạnh nhạt: ”Con là của tôi, tôi làm gì là chuyện của tôi, cô không có quyền can thiệp, về phần Cảnh Liêm Uy, tôi đã nói rồi, nếu các người thực sự có thể kết hôn, tôi chắc chắn sẽ đi dự! Quyết không nuốt lời!”
Thanh âm phát ra, cả hội trường yên tĩnh không một tiếng động!
Bệnh tim của Mộc Yên Nhiên cũng không phải do Ân Thiên Thiên lây nhiễm, Mộc Yên Nhiên không thể sinh con cũng không phải do Ân Thiên Thiên hại, thậm chí Ân Thiên Thiên gả cho Cảnh Liêm Uy cũng không hoàn toàn nằm trong kế hoạch của cô, nhưng dựa vào cái gì Mộc Yên Nhiên chụp mọi thứ lên đầu cô? Cô không nợ cô ta, không việc gì phải vì cô ta mà uất ức chính mình!
Sắc mặt Mộc Yên Nhiên tái nhợt nhìn người phụ nữ trước mặt!
Cô ta không thể nào ngờ được, Ân Thiên Thiên lại dám nói ra chuyện cô ta không sinh được trước mặt nhiều người như vậy.
Sau lần này, người ngoài sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt như thế nào?
Cắn chặt môi, Mộc Yên Nhiên oán hận Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên lại không quan tâm, nói xong lời của mình liền muốn quay người rời đi.
—Cô Ân, ý của cô là cô cảm thấy mình không sai chút nào ư?
—Cô Ân, cô có tiếp tục tranh giành cậu ba Cảnh với cô Mộc nữa không?
—Cô Ân, cô có một mình giữ lại đứa bé nữa không?
…
Đột nhiên phóng viên trở nên hỗn loạn, cũng không biết lời nói của Ân Thiên Thiên kích động tới bọn họ hay vì bọn họ hăng hái lạ thường mà nhao nhao chen lấn tiến lên phía trước, đến cả Mộc Yên Nhiên cũng phải bất đắc dĩ đứng dậy tránh né.
Máy ảnh tập trung về phía Ân Thiên Thiên, lúc thấy chuẩn bị chụp được cô, sắc mặt Ân Thiên Thiên tái nhợt, một bàn tay duỗi ra từ trong đám người giữ máy ảnh lại.
Chỉ trong nháy mắt, trong đám đông bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người mặc áo đen.
Những người đó vây kín Ân Thiên Thiên, cho cô một khoảng an toàn tự do tuyệt đối.
”Ngại quá, bà chủ nhà tôi không tiếp nhận bất kì phỏng vấn nào cả!”
Giọng nói từ tính vang lên, vẻ mặt Cát Thành Phong nghiêm túc đứng trước máy ảnh, không để ý chuyện mình lộ mặt trước quần chúng chút nào, kiên quyết bảo vệ bên người Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên hơi sửng số, Cát Thành Phong nhanh chóng bước đến bên cạnh cô nhẹ giọng nói: ”Bà chủ, thứ lỗi cho tôi đến chậm.”
Thấy Cát Thành Phong, còn một câu ”bà chủ” không chút cố kị, đáy lòng Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng buông lỏng xuống!
Ai cũng biết Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân là cánh tay trái bờ vai phải của cậu ba nhà họ Cảnh, tình huống hiện tại nghiễm nhiên là sự phân phó của Cảnh Liêm Uy rồi!
—Anh Cát, xin hỏi, ”bà chủ” của anh là chỉ cô Ân phải không?
—Anh Cát, xin hỏi hiện tại cậu ba Cảnh ở đâu? Tại sao phải gọi cô Ân Thiên Thiên