Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 318: TÌNH CẢM VÀ HY VỌNG TRONG BA MƯƠI NĂM
Chuyện vui vẻ nhất của anh, chính là em không phải em gái của anh.
Một câu nói bất lực cỡ nào, một câu nói làm lòng người tan nát cỡ nào, một câu nói đơn giản cỡ nào, lúc nói ra thời gian thậm chí không vượt quá ba giây, nhưng mà Ân Thiên Tuấn đã cất giấu kỹ ở trong lòng ròng rã ba mươi năm, cho đến hôm nay mới mở miệng nói.
Đảo mắt nhìn Ân Thiên Thiên, trong đáy mắt của Ân Thiên Tuấn đều là ưu thương.
Ân Thiên Thiên mãi mãi của sẽ không biết, từ nhỏ đến lớn anh ấy là như thế nào mà ở bên cạnh nhìn cô khóc, nhìn cô cười, nhìn cô ồn ào, nhìn cô lớn lên từng ngày từng ngày, nhìn cô từ một cô gái nhỏ trưởng thành một người có vẻ ngoài của phụ nữ. Vốn là anh ấy cho rằng theo thời gian trôi qua thì anh ấy sẽ dần dần quên đi bộ dáng của cô ở trong lòng mình, vì thế anh thậm chí còn cố gắng để cho cuộc sống của mình phải thật bận rộn, sống bình thường một chút, nhưng mà cho dù như thế nào đi nữa thì những cô gái xuất hiện ở trước mặt của anh ấy luôn luôn bị anh ấy so sánh với Ân Thiên Thiên…
Không ngây thơ bằng cô, không tốt bụng bằng cô, không kiên cường bằng cô…
Trên thế giới này chưa từng có một người nào khiến anh ấy từng thấy rung động giống như Ân Thiên Thiên!
Nhưng mà giống như Ân Thiên Tuấn đã nói, cô không hiểu, không biết tình cảm mà anh ấy đã cất giấu ba mươi năm nay.
Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt của Ân Thiên Thiên liền tái nhợt, ngay cả cánh tay đang kéo lấy tay của Ân Thiên Tuấn cũng hơi nắm chặt lại, mím chặt môi căn bản cũng không nói nên lời.
Anh ấy thật sự ghét mình ư? Bởi vì cô không phải là em gái ruột của anh ấy, thậm chí mối quan hệ của cô với em gái ruột của anh ấy ở trong trường học lại còn không tốt như vậy, có phải là anh cũng tin, tin rằng cô đã từng làm khó làm dễ Ân Tinh ở trong trường học? Có phải cũng cảm thấy lần đó cô đã để Ân Tinh vào nhà giam là do cô không đúng?
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng mà Ân Thiên Thiên lại đang cố gắng chịu đựng không để nó rơi xuống, cánh tay nhỏ đang kéo lấy tay của Ân Thiên Tuấn chậm chạp muốn rút ra.
Nhưng mà bỗng nhiên cô lại được ôm vào trong một lồng ngực ấm áp quen thuộc, lúc giữa mũi đang hô hấp kia đều tràn đầy hơi thở nam tính quen thuộc, cánh mũi của Ân Thiên Thiên chua chua nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống, bàn tay nhỏ nhắn níu chặt lấy vạt áo của Ân Thiên Tuấn rồi khóc lên.
“Anh đừng có bỏ mặt em có được không? Em có thể không cần người thân khác, nhưng mà duy nhất em chỉ có một người không nỡ là anh.” Ân Thiên Thiên mang theo tiếng khóc cầu xin: “Từ nhỏ đến lớn anh đã thương em như vậy, sao bây giờ anh có thể nói không thương thì không thương nữa chứ? Chuyện mà em nợ Ân Tinh, em có thể dùng bất cứ cách nào để trả lại cho cô ấy, nhưng mà duy nhất chỉ có anh em không muốn phải đưa anh cho ai, cũng không muốn cho bất kỳ người nào khác!”
Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô ngang ngược cũng được.
Ân Thiên Thiên cô có thể rời đi không hề do dự sau khi Cảnh Liêm Uy làm tổn thương cô đến nỗi cả trái tim cũng lạnh lẽo, cô cũng có thể không nhận cái nhà kia khi mà người nhà họ Ân đã lừa dối cô rất nhiều lần, thậm chí còn nhẫn tâm hơn muốn mang theo con của mình cao chạy xa bay không quay về đây nữa, nhưng cô chỉ nuối tiếc một mình Ân Thiên Tuấn…
Lấy một góc độ nào đó mà nói, nếu như cô là một đóa hoa, vậy thì Ân Thiên Tuấn chính là đất trồng mà hoa không thể rời khỏi được!
Ân Thiên Tuấn ôm cô vào trong ngực của mình, bên tai rõ ràng là lời nói của cô sợ hãi mất đi mình, thế nhưng khi lọt vào trong lỗ tai của anh ấy lại tràn đầy một loại cảm giác đắng chát và chua xót.
“Anh…” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng khóc, thân thể cũng hơi co rút lại: “Anh…”
Có một trụ cột tinh thần, luôn luôn khiến cho người khác cảm thấy an tâm như vậy.
Ân Thiên Tuấn chính là trụ cột tinh thần của Ân Thiên Thiên, từ nhỏ cho đến lớn.
“Thiên Thiên…” Trầm mặc hai giây, Ân Thiên Tuấn khàn giọng nhẹ nhàng mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo vẻ cầu xin: “Em cứ muốn làm em gái của Ân Thiên Tuấn anh như vậy sao?”
Cho tới bây giờ đều chưa từng suy nghĩ có một ngày dùng thân phận là người phụ nữ đứng trước mặt của anh ấy hay sao?
Chung quy lời nói này cũng không thể nói ra khỏi miệng, sau khi Ân Thiên Thiên nghe vậy thì lập tức thoát khỏi lòng ngực của anh, đôi mắt giàn giụa nước mắt nhìn anh rồi nghiêm túc gật đầu, nói: “Đúng vậy, em muốn làm em gái của anh, muốn làm em gái của anh cả đời này, cho dù thế giới ở bên ngoài có thay đổi như thế nào, cho dù giữa chúng ta xảy ra chuyện gì em cũng muốn làm em gái của anh! Em muốn anh làm anh trai của em, làm anh trai em cả đời này, cho dù em là Ân Thiên Thiên hay là người nào khác, em chỉ cần Ân Thiên Tuấn anh làm anh trai của em, mãi mãi.”
Đây là lời thề thốt của Ân Thiên Thiên đối với anh trai của mình, nếu như Ân Thiên Tuấn không có suy nghĩ tươi đẹp với Ân Thiên Thiên thì có lẽ anh ấy sẽ rất vui vẻ, thấy rất may mắn vì mình có một người em gái như thế này, nhưng mà anh ấy lại rung động rồi.
Khóe miệng nâng lên một nụ cười dịu dàng, Ân Thiên Tuấn duỗi bàn tay ra nhẹ vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Ân Thiên Thiên, dịu dàng lau nước mắt trên mặt của cô, nhẹ giọng nói: “Được, vậy anh sẽ làm anh trai của em, chỉ cần em đồng ý thì cả một đời này anh đều làm anh trai của em…”
Lúc nhìn thấy Ân Thiên Thiên đã nín khóc mỉm cười, Ân Thiên Tuấn chỉ cảm thấy đáy lòng của mình giống như đã vỡ nát thành từng mảnh nhỏ vụn vặt.
Thiên Thiên, nhưng em có biết nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời này của anh chỉ là trở thành người đàn ông của em.
Anh muốn đứng ở bên cạnh của em, bá đạo ôm lấy em, thỏa thích hôn em, cẩn thận che chở em, nhưng mà anh lại trở thành một người trên thế giới này, ai cũng có thể làm như vậy duy chỉ có anh chính là người không thể làm vậy.
Em tàn nhẫn biết bao, lại thiện lương biết bao, cứ như vậy mà từ chối hi vọng và tình cảm ba mươi năm trời của anh.
Vào buổi tối ngày hôm đó, Ân Thiên Tuấn tự mình xuống bếp nấu cơm cho cô ăn ở chỗ của Ân Thiên Thiên, tiếp theo hai người bọn họ nói chuyện với nhau về những thứ liên quan đến tình hình trước mắt.
Nhìn bộ dáng Ân Thiên Thiên đang lo lắng cho Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Tuấn gắp cho cô một miếng thịt sườn rồi nhẹ giọng nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi, ở nhà họ Cảnh còn có Cảnh Liêm Bình mà, Cảnh Liêm Uy không có chuyện gì đâu.”
Nghe thấy Ân Thiên Tuấn nhắc đến Cảnh Liêm Bình, hai mắt của Ân Thiên Thiên Bỗng nhiên sáng lên một
Đảo mắt một vòng, sau khi Cảnh Liêm Bình đã xác định bà cụ sẽ không đột nhiên đi ra liền xoay người đi lên lầu hai, lúc đi ngang qua phòng của Cảnh Liêm Uy ánh mắt còn giao nhau với Thầy Đường đang canh ở cửa, Thầy Đường đột nhiên có chút ý vị thâm trường mở miệng nói một câu: “Tiểu Lý à, cậu phải nhớ cho thật kỹ là bà cụ đã dặn dò rồi, mỗi một người bước vào căn phòng này đều phải đi thông báo, mọi người cũng đừng phạm sai lầm. Hiện tại toàn bộ nhà họ Cảnh đều đang canh chừng căn phòng này, số người không chỉ có riêng mấy người chúng ta đâu…”
Bước chân của Cảnh Liêm Bình vốn muốn dừng lại cứ tự nhiên tiếp tục bước đi về phía trước.
Thầy Đường thở dài một hơi, ánh mắt lại rơi vào trên người của tất cả những người giúp việc ở nhà họ Cảnh, khóe miệng giơ lên một nụ cười khổ.
Bà cụ này căn bản là không tin bất kỳ ai! Toàn bộ người họ Cảnh đều đang canh chừng căn phòng này, giờ phút này có một con muỗi bay vào có lẽ một giây sau cũng sẽ bị truyền đến lỗ tai của bà cụ. Mà chỉ cần là người chưa được sự đồng ý của bà ta mà đi vào đều sẽ bị bà ta quả quyết đưa đi, không biết được chút tình huống nào của Cảnh Liêm Uy thì thôi, vậy mà còn bị người ta theo dõi gắt gao!
Lúc Cảnh Liêm Bình đóng cửa phòng thì nhanh chóng nhìn thoáng qua đám người ở bên ngoài, lông mày nhíu chặt lại.
Tình huống như thế này, làm sao anh ta mới có thể biết được Cảnh Liêm Uy ở trong phòng đã xảy ra chuyện gì?
Lại phải làm như thế nào mới có thể thông báo tình huống ở bên ngoài cho Cảnh Liêm Uy biết được, để cho anh nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.
Cảnh Liêm Uy bị mọi người vây lại, bị người ta nhìn chằm chằm, bỗng nhiên giống như lâm vào trong ngõ cụt…