Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 321: NHỮNG THỨ CÔ MUỐN
Cô ta muốn Cảnh Liêm Uy chính miệng thừa nhận quan hệ của bọ họ!
Cô ta muốn Cảnh Liêm Uy dùng hành động chặn đứng miệng lưỡi người đời!
Cô ta muốn chứng minh cho bà cụ và Ân Thiên Thiên thấy, trong lòng của Cảnh Liêm Uy từ đầu chí cuối đều chỉ có một mình cô ta!
“Cảnh Liêm Uy, lẽ nào những lời anh đã từng nói anh đều đã quên hết rồi sao?” Lớn tiếng gào lên, Mộc Yên Nhiên bị bức đến nỗi bật khóc, dứt khoát ngồi xuống chỗ vừa nãy hỏi: “Cảnh Liêm Uy, anh chính miệng nói muốn lấy em, nhưng lại ở cùng với em gái của em, anh không cảm thấy áy náy sao? Anh chính miệng nói muốn đối xử tốt với em, nhưng lại đi kết hôn với Ân Thiên Thiên, cho cô ta tất cả mọi thứ thuộc về anh! Cảnh Liêm Uy, đây chính là tình cảm 3 năm mà chúng ta đã từng có sao?”
Cảnh Liêm Uy nhìn Mộc Yên Nhiên ở trước mắt, thần sắc có chút thất vọng.
Mộc Yên Nhiên trong ký ức sớm đã thay đổi rồi, cô gái đơn thuần lương thiện khi đó, nhưng Mộc Yên Nhiên lúc này, từ trong cốt tủy bắt đầu khiến anh cảm thấy sợ hãi, cảm thấy ghét bỏ! Chỉ cần nghĩ đến nhưng chuyện mà cô ta làm sau lưng thì anh chỉ cảm thấy trong lòng là tầng trận hàn ý!
“Vốn em tưởng, quân bài cao nhất trong tay của em chính là tình cảm đã từng có với anh, nhưng khi anh ở trước mặt tất cả mọi người chọn Ân Thiên Thiên, em mới phát hiện bản thân mình trở thành một trò cười! Cảnh Liêm Uy, anh biến em trở thành một trò cười, anh có biết không?” Điên cuồng chất vấn, Mộc Yên Nhiên đột nhiên nhào vào trong ngực của Cảnh Liêm Uy, ôm chặt lấy anh: “Liêm Uy, em cầu xin anh, cầu xin anh đừng có đối xử với em như vậy có được không? Em thật sự yêu anh, từ 6 năm trước thì em đã yêu anh, em thậm chí vì có thể tiếp tục được yêu anh mà làm ra vô số chuyện để có thể kéo dài tính mạng, em tưởng em chỉ cần có một cơ thể khỏe mạnh thì có thể ở bên cạnh anh, em tưởng chỉ cần em trở về thì anh sẽ không kiêng kỵ gì mà đứng ở bên cạnh em, em tưởng rằng… anh còn yêu em như 6 năm trước, nhưng anh lại biến em thành trò cười, nực cười nhất là, dù có như thế, anh không yêu em, bà nội bây giờ không hài lòng về em, thậm chí nhà họ Cảnh không có ai hoan nghênh em thì em vẫn liều mạng muốn gả cho anh…”
“Cảnh Liêm Uy, anh vĩnh viễn sẽ không biết, em muốn chỉ là đứng bên cạnh anh trở thành vợ của anh, em muốn cùng anh mãi mãi ở bên nhau!” Nói đến cuối cùng, Mộc Yên Nhiên khóc không thành tiếng, nhưng động tác ôm chặt lấy Cảnh Liêm Uy lại không có ý buông tay: “Liêm Uy, em cầu xin anh, chúng ta kết hôn, có được không?”
Ngước lên, trên gương mặt nhỏ tràn đầy nước mắt cùng sự mong đợi nhìn Cảnh Liêm Uy.
Mộc Yên Nhiên cô đời này cho dù mắc bệnh tim không sống được bao lâu nhưng chưa từng từ bỏ hy vọng hay cảm thấy bất lực.
Cảnh Liêm Uy, chính là một kiếp nạn trong cuộc đời của cô ta!
Cô ta từ lần đầu tiên gặp anh, từ lần đầu tiên anh cứu cô ta, từ lần đầu tiên bọn họ bắt đầu nói chuyện, ba chữ “Cảnh Liêm Uy” đã cắm rễ trong lòng cô ta như một căn bệnh nan y!
Cô ta còn nhớ lúc bé lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, bọn họ đều chỉ là những đứa bé, năm đó, Cảnh Liêm Uy bị bà cụ Cảnh đón ra nước ngoài nghỉ hè, năm cô ta 8 tuổi lần đầu nhìn gặp Cảnh Liêm Uy 10 tuổi, lần đầu tiên gặp cô ta đã phát bệnh trước mặt của anh, gương mặt trở lên trắng bệch…
Là anh vội vàng đi tìm người mới cứu cô ta một mạng! Từ đó về sau cô bèn ghi cậu bé đó tên là Cảnh Liêm Uy, sau đó hai người dần dần quen biết bắt đầu nói chuyện, nhưng lại không muốn bắt đầu như đóa hoa hồng sớm nở tối tàn như vậy…
Nhưng, Mộc Yên Nhiên không biết, tất cả những điều này ở trong mắt của Cảnh Liêm Uy đều là mây khói thoáng qua mà thôi!
“Liêm Uy, chúng ta kết hôn, có được không?” Lần nữa mở miệng, Mộc Yên Nhiên mong đợi nhìn anh.
Lông mày của Cảnh Liêm Uy nhíu lại khi nhìn thấy Mộc Yên Nhiên ở trong ngực mình thế nào cũng không chịu nhúc nhích thì sắc mặt có chút xị ra, giở tay thử đẩy cô ta ra, nhưng thuốc tê trong cơ thể nửa ngày rồi mà cũng không mất đi chút hiệu quả nào, Cảnh Liêm Uy thử hai lần rồi từ bỏ, nhưng cũng vì giằng co như vậy mà hơi có chút sức lực.
“Mộc Yên Nhiên, nếu như cô đắm chìm trong tình cảm của quá khứ, vậy thì tôi rất xin lỗi bởi vì tôi năm đó không biết gì khiến cô chịu tổn thương, cô chắc hiểu rõ, quá khứ đã là quá khứ rồi, đã lỡ mất thì không thể vẹn nguyên như lúc ban đầu được.” Anh lạnh giọng nói, Cảnh Liêm Uy thẳng thắn nói lời từ chối: “Giữa chúng ta không có khả năng!”
“Không! Không đâu! Cảnh Liêm Uy, anh nhất định là của em!” Nghe thấy lời từ chối, Mộc Yên Nhiên đột nhiên lớn tiếng nói ra, tiếng hét phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, sắc bén mà rõ ràng, Mộc Yên Nhiên đứng bật dậy trừng mặt với Cảnh Liêm Uy, lớn tiếng nói: “Cảnh Liêm Uy, bây giờ người trên toàn thế giới đều biết là anh là của em! Là của em! Anh đã ly hôn với Ân Thiên Thiên rồi, hai người không thể ở bên nhau được! Ngay cả đứa bé trong bụng của Ân Thiên Thiên cũng sẽ trở thành con của chúng ta, từ nay về sau em mới là vợ của anh, em mới là mẹ của con anh! Chúng ta sẽ không bỏ lỡ, cả đời này chúng ta đều sẽ không bỏ lỡ!”
Cô ta nói đến mức lông mày của Cảnh Liêm Uy càng lúc càng nhíu chặt lại, hai tay dùng sức siết chặt thành muốn, anh muốn khiến bản thân dần dần khôi phục một chút sức lực!
Nhìn thấy bộ dạng này của Cảnh Liêm Uy, Mộc Yên Nhiên lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha…” Mộc Yên Nhiên vừa cười vừa đắc ý nói: “Em suýt chút nữa quên mất, anh bây giờ nằm ở đây chắc không biết tình hình bên ngoài ra sao đâu chỉ?”
Ngay lập tức, trong lòng Cảnh Liêm Uy liền cảm thấy bất an một