Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 323: THIÊN THIÊN, CHÚNG TA BỎ TRỐN ĐI
Trong căn phòng bừa bãi, Cảnh Liêm Uy cô đơn đứng bên cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài, trước giờ chưa từng có cảm giác thực tại cuộc sống lại khiến người ta khó lòng chấp nhận như vậy, nhà họ Cảnh danh tiếng lẫy lừng, bây giờ lại là nơi anh muốn tránh né!
Vi Giai Huệ và Cảnh Liêm Bình đứng bên sau lưng anh cũng không lên tiếng, giơ tay che miệng của mình lại, mắt của Vi Gia Huệ cũng dần đỏ hoe, Cảnh Liêm Bình bước tới ôm mẹ vào lòng, lo lắng nhìn Cảnh Liêm Uy, trong ánh mắt tràn ngập sự quan tâm.
Chuyện này, còn có thể xoay chuyển được nữa không?
Bà cụ địch thân mở miệng, tự mình hạ lệnh, tất cả mọi thứ nhìn vào thì trở nên vừa đơn giản vừa khó khăn…
“Liêm Uy…” Khẽ gọi một tiếng, Vi Gia Huệ nhìn tay của anh vẫn chảy máu mà đau lòng khôn nguôi.
Anh không phải con trai ruột của bà ta, nhưng bà ta lại yêu thương anh hơn chính con ruột, gia đình này trước nay chưa có ngày bình yên, xem bọn họ như thế này, người làm mẹ đều đau lòng hơn bất kỳ ai.
Yết hầu khẽ động, Cảnh Liêm Uy sau khi hít một hơi thật sâu mới nói: “Mọi người đi về nghỉ ngơi đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Một câu nói, khiến tất cả mọi người không dám nán lại nữa.
Không có ai dám đến thu dọn căn phòng bừa bộn này, cũng không có dám đến xem vết thương trên tay của anh, đợi sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi đây, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên cầm lấy chiếc áo khoác của mình đi ra ngoài, giơ tay cầm lấy chiếc chìa khóa xe, lái xe đến chung cư của Ân Thiên Thiên…
Vi Gia Huệ và Cảnh Liêm Bình đứng ở phía sau anh, nhìn thấy anh như một cơn gió lao ra ngoài cũng không có ngăn cản, khoảnh khắc khi anh lướt ngang qua người của Vi Gia Huệ, Vi Gia Huệ cuối cùng cũng không nhịn được mà rúc đầu trong ngực Cảnh Liêm Bình khóc thành tiếng…
Nếu như, thời gian có thể quay trở lại, như thế anh và Ân Thiên Thiên có phải không nên gặp nhau mới là kết cục tốt nhất không?
Nếu như, bọn họ không có quen nhau, không có yêu nhau, vậy thì bây giờ có phải sẽ không đau khổ như vậy?
Cảnh Liêm Bình lông mày nhíu chặt, vỗ về mẹ của mình, hai người đều phiền muộn, đối với chuyến ra ngoài này của Cảnh Liêm Uy trong lòng sớm đã có tính toán, tuy bọn họ có thể làm chẳng qua chỉ là vì đôi trẻ số khổ đó để lại một không gian tuyệt đối, rút điện thoại ra Cảnh Liêm Bình nhẹ giọng phân phó vài câu, Tụy Đề Uyển lập tức có người bắt đầu hành động rồi.
…
Chiếc xe Range Rover chạy với tốc độ cao trên đường, gần như không tuân theo luật an toàn giao thông!
Bất luận là đèn xanh hay đèn đỏ, Cảnh Liêm Uy vẫn lái xe với tốc độ cao, dù trên người có mặc áo ngủ, khoác thêm áo khoác, chân đi dép trong nhà nhưng anh cũng không để tâm, anh bây giờ chỉ muốn gặp cô, muốn nói chuyện với cô, muốn ôm cô vào lòng…
Thiên Thiên của anh…
Thiên Thiên của anh…
Từ sau khi ở bên anh, cô trước giờ chưa từng trải qua hạnh phúc mà một người vợ nên có…
Cánh môi mím chặt, Cảnh Liêm Uy lái xe nhanh hơn nhiều khác, tiếng xe cảnh sát vang lên cũng không áp chế được tâm trạng của muốn gặp Ân Thiên Thiên lúc này của anh, khi xe dừng ở cửa Tụy Đề Uyển, cảnh sát giao thông không biết bị ai cản lại, Cảnh Liêm Uy bước vào trong tiểu khu một cách bình yên…
Sáng sớm trong tiểu khu, rất yên lặng chỉ có mấy người dậy sớm tập thể dục.
Bụng của Ân Thiên Thiên dần dần to lên, vì để sau này sinh nở được thuận lợi nên đã bắt đầu vận động hằng ngày, không mất sức nhiều cũng không kịch liệt, chỉ là tập mấy động tác đơn giản, chuyện gần đây khiến cô căn bản không thể ngủ ngon được, nên sáng sớm cũng đi xuống chuẩn bị đi dạo ở trong hoa viên nhỏ…
Nhìn thấy Ân Thiên Thiên mặc váy hoa đỡ bụng của mình từ chỗ xa đi tới, chân của Cảnh Liêm Uy dường như như chôn sâu xuống đất không thể nhúc nhích, chỉ say mê nhìn cô.
Gầy rồi…
Dù mang thai, Ân Thiên Thiên vẫn gầy, là vì những chuyện gần đây chọc cô phiền lòng sao?
Cô có phải buổi tối đều ngủ không ngon? Có phải bình thường nửa đêm khó chịu vì chân bị chuột rút? Có phải không có ngoan ngoãn ăn cơm?
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Ân Thiên Thiên, trong lòng Cảnh Liêm Uy xuất hiện vô số cảm xúc nhưng một từ cũng không thể nói ra.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng quen thuộc, bước chân của Ân Thiên Thiên cũng dừng lại, ngước mắt nhìn về phía trước, chỉ trong nháy mắt Ân Thiên Thiên không kiềm chế được mà rơi nước mắt…
Cảnh Liêm Uy của bây giờ không đẹp trai một chút nào, anh mặc đồ ngủ màu xám nhạt, đi dép lê, trên tay cầm một chiếc áo khoác đứng cách chỗ cô không xa, nhưng không hiểu tạo sao trong mắt của cô Cảnh Liêm Uy lúc này lại đẹp trai vô cùng.
Người đàn ông đó, là trời của cô, là cả trái tim của cô!
Anh bị quản thúc 3 ngày, cô đã lo lắng mất 3 ngày! Dù biết rõ đó là nhà của anh, Ân Thiên Thiên vẫn không nhịn được mà lo lắng, anh có làm chuyện ngốc nghếch gì không? Anh có phải đập phá đồ đạc trong nhà không? Thậm chí, cô còn nghĩ đợi khi anh trở lại sẽ cằn nhằn anh một trận…
Nhưng khi anh đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt của cô, Ân Thiên Thiên lại chỉ muốn để anh ôm chặt mình!
Ánh nắng ban mai rất ấm rất sáng, dần dần chiếu xuống cả thành phố, chiếu lên người của bọn họ, khiến họ cảm thấy ấm áp, cả người được phủ thêm một lớp vàng kim lấp lánh, xung quangh có không ai nhìn tập thể dùng đang nhìn trộm vào đôi vợ chồng trẻ đang được cả thành phố T bàn tán.
Yết hầu khẽ động, Cảnh Liêm Uy rốt cuộc vẫn không nhịn được mà mau chóng chạy đến, ôm Ân Thiên Thiên vào lòng!
Mãi cho đến nhiều năm sau, người dân ở đây đều nhớ sáng sớm hôm đó, người đàn ông đã dùng sức như vậy, những tất cả sức lực, dùng sự thâm tình mà ôm cô gái, cái ôm đó giống như cái ôm cuối cùng trong cuộc đời của họ vậy cho nên đã