Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 325: VIÊN MÃN, HAY TÀN KHUYẾT?
Ân Thiên Tuấn không có ở lại ăn cơm, chỉ nói với Ân Thiên Thiên là phải trở về xử lý một vài chuyện rồi vội vàng cáo từ, mà Cảnh Liêm Uy lại không khách khí nói: “Anh, chuyện tôi nói với anh, làm phiền anh rồi.”
Xưng hô này khiến sắc mặt của Ân Thiên Tuấn hơi cứng đờ.
Ân Thiên Thiên cũng không biết bọn họ đang chơi trò gì, sau đó quay người bận rộn chuyện của mình, không để tâm đến bọn họ nữa, chỉ nhắc Ân Thiên Tuấn ngày mai đến ăn cơm thì thuận tiện đi đến Lâm Vũ Văn đến đây chơi một hôm, cậu nhóc đó lần này không thể không nói đã giúp được một chuyện lớn!
Trong căn phòng đơn giản, Ân Thiên Thiên mặc quần áo thoải mái ở nhà, chân đi đôi dép lê mềm, mái tóc xoăn dài tùy tiện buộc sau gáy nhìn thế nào cũng thấy xinh, gác chiếc bụng to nên rất động tác của cô rất chậm, động tác nhào bột cũng bất tiện, Cảnh Liêm Uy đi tới sắn tay áo của mình lên, cầm lấy cây lăn bột trong tay cô, dưới sự chỉ huy của cô từng chút từng chút bắt đầu động tác, có lạ lẫm nhưng cũng rất nghiêm túc…
“Thiên Thiên, em dạy anh làm sủi cảo nước đi.” Như thế, sau này nếu như cô không để ý đến mình nữa, anh cũng có thể tự mình làm mà ăn.
Gương mặt tuấn tú bởi vì bị cấm túc mấy ngày rõ ràng có chút gầy đi, Ân Thiên Thiên đau lòng giơ tay kéo lấy cánh tay của anh nhẹ nhàng đáp ứng, mỗi một bước đều kiên nhẫn giảng giải một lượt cho Cảnh Liêm Uy, mà Cảnh Liêm Uy là một học sinh giỏi, rất nhanh có thể nói một hiểu ba, thậm chí dần dần động tác còn thuần thục hơn cả Ân Thiên Thiên.
Hơi có chút ghen tị nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng miệng của cô lại nở nụ cười.
Cán bột là một việc khá tốn sức, mà Cảnh Liêm Uy làm cũng thấy có chút phiền phức, rất nhanh trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi, tùy tiện đưa tay lau, trên mặt bất giác lại dính ít bột, dáng vẻ lấm lem đó khiến Ân Thiên Thiên cũng phải phì cười, Cảnh Liêm Uy lại mù mờ nhìn cô không biết có chuyện gì.
Đột nhiên, Ân Thiên Thiên vòng tay qua cổ của anh, chân hơi kiễng lên kéo gần khoảng cách của hai người lại, lần đầu tiên trực tiếp ở trước mặt anh nói câu này: “Cảnh Liêm Uy, em yêu anh.”
Vừa dứt lời, trao một nụ hôn ngọt ngào cho Cảnh Liêm Uy.
Cảnh Liêm Uy tràn ngập niềm vui to lớn, bàn tay dính đầy bột, ngay cả trên người cũng dính ít bột, nhưng khi Ân Thiên Thiên muốn buông tha thì anh lập tức tỉnh táo lại, không quan tâm trên tay có dính bột mì là nắm cái eo đầy đặn của cô, cố định cô ở trong lòng của mình, không do dự mà hôn một cách nồng nhiệt…
Ân Thiên Thiên xấu hổ có hơi kháng cự một chút về sau cũng chấp nhận, hai người mặt mày thân thể đều dính đầy bột mà vẫn cứ hôn nhau say đắm, nụ hôn này giống như muốn hôn bù cho tất cả những nụ hôn về sau, sợ Ân Thiên Thiên đứng mệt, Cảnh Liêm Uy thâmh chí còn bá đạo giơ tay gạt những vật cản trên mặt bàn bếp, có những tiếng đổ vỡ vang lên nhưng anh cũng không quan tâm, hai tay dùng sức ôm Ân Thiên Thiên đặt lên mặt bàn bếp tận tình hôn…
Một lúc lâu sau, Cảnh Liêm Uy mới buông cô gái nhỏ trong lòng ra, chóp móp chạm vào chóp mũi của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Thiên Thiên, nói lại lần nữa, nói lại lần nữa…”
Nói lại nữa, em yêu anh.
Chỉ cần có câu này của cô, vậy thì đoạn đường trước mặt có gian nan ra sao, anh sẽ cảm thấy rồi có một ngày sẽ kết thúc…
Nói lại lần nữa, chỉ cần một lần…
Trên thế giới này, điều duy nhất anh mong chờ, thì ra không phải cái gọi là báo thù, mà là cô yêu anh…
Hai má đỏ bừng, ánh mắt đen láy mờ hơi sương, Ân Thiên Thiên nhìn anh, cuối cùng vẫn không kháng cự được mà nhẹ giọng nói lại một lần: “Cảnh Liêm Uy, em yêu anh.”
Cô yêu anh đến mức có thể không quan tâm đến chuyện nhà họ Ân đã nuôi dưỡng cô, chỉ cần một lời hứa của anh có thể không dây dưa gì với nhà họ Ân, cũng mới cảm nhận được cuộc đời của mình cuối cùng cũng viên mãn.
Cảnh Liêm Uy, cô yêu anh.
Dùng toàn bộ sinh mạng đi yêu anh, ở trên phố mạnh dạn ‘cầu hôn’ anh, cô có thể vì anh trở thành đủ kiên cường, đủ dũng cảm, chỉ cần một ánh mắt của anh thì có có thể đơn độc đối diện với thiên quân vạn mã cũng quyết không lùi bước, cũng có thể vì anh mà chống lại tất cả những lời đồn không hay, chỉ cần anh cho cô một nụ cười sủng nịnh…
Cô, từ đầu chí cuối đã yêu sâu đậm anh.
Khóe môi cong lên, khi lại hôn Ân Thiên Thiên lần nữa, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng ở bên môi cô nói: “Thiên Thiên, anh yêu em, cả đời này em là người duy nhất mà anh yêu.”
Em tuyệt đối phải ghi nhớ câu nói này…
Trong phòng bếp là một mớ hỗn loạn, nhưng hai người vẫn quấn lấy nhau, ôm hôn nhau mà không chút kiêng kỵ, dường như hôn mới là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của họ…
…
Sủi cảo đến cuối cùng rốt cuộc vẫn là không ăn được, khi Ân Thiên Thiên mơ mơ hồ hồ ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn bữa trưa mà ‘nhà hàng Long Phượng’ đưa đến thì xấu hổ, hận không thể vùi mặt vào bát cơm.
Khi Cảnh Liêm Uy gọi giám đốc Hoàng đưa đồ ăn đến, thuận tiện bảo anh ta dẫn theo một nhân viên vệ sinh đến.
Nhìn chiến trường ‘kịch liệt’ trong bếp, sắc mặt của giám đốc Hoàng cũng hơi đỏ, rất nhanh phân phó cấp dưới đi làm, mà anh ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đứng sau Ân Thiên Thiên, trong lòng giông bão cuồn cuộn quả thực khó nói thành lời…
Tình huống này, nếu nói Cảnh Liêm Uy thật sự muốn cưới Mộc Yên Nhiên, đánh chết anh ta anh ta cũng không tin!
Mới sáng sớm, hiện trường này cũng đủ khiến người ta máu huyết sôi sục rồi!
7 giờ tối.
Hoàng hôn nhuộm đỏ một nửa bầu trời của thành phố T, thế giới này đều tràn ngập sự lộng lẫy khi khoác lên người màu sắc này.
Cảnh Liêm Uy cùng Ân Thiên Thiên đi mua