Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 327: CHẢY NHIỀU MÁU
Tất cả những người xung quanh tụ tập vây quanh, những người được Ân Thiên Tuấn và nhà họ Cảnh đưa đến đơn giản là không chống đỡ nổi, thậm chí còn vì chương trình được phát sóng trực tiếp mà nhiều người xung quanh còn đến tham gia vào cuộc vui, hàng trăm người đã tập trung tại đây cùng một lúc!
Mỗi người một câu khiến toàn bộ não Ân Thiên Thiên như muốn nổ tung!
Mặc dù Ân Thiên Tuấn đã rất cố gắng để bảo vệ cô, nhưng anh không thể cưỡng lại sự điên cuồng của đám đông!
Một tên vô tâm, không biết là ai đã giơ tay ra kéo Ân Thiên Thiên, đột nhiên kéo cô ra khỏi vòng tay Ân Thiên Tuấn, ở một nơi đông người, Ân Thiên Thiên không đứng vững mà ngã xuống đất…
Đột nhiên, đám đông giải tán một chút!
Cháu trai yêu quý của nhà họ Cảnh, ai dám nhận lấy trách nhiệm này! Nhưng vẫn còn vô số máy ảnh nhắm vào Ân Thiên Thiên ngã xuống đất mà chụp điên cuồng, không hề có dù chỉ ý nghĩ nhỏ nhất về việc nâng cô lên.
Lông mày nhíu lại, Ân Thiên Thiên há miệng thở từng hồi, những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô vẫn còn đó, nhưng lại có một luồng nhiệt mờ nhạt chảy ra dưới cơ thể cô, cô sốc đến mức một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại…
Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Uy bị dọa một phen, nhanh chóng đẩy mọi người ra lao về phía cô…
Không biết đó là ai, đột nhiên hét lên, chỉ vào Ân Thiên Thiên nói: “A, máu…”
Ân Thiên Thiên vô cùng hoảng sợ, cô nhìn xuống cơ thể mình, chiếc váy hoa đã bị nhuộm đỏ, một bông hoa tuyệt đẹp nở nhanh trên mặt đất, rực rỡ mà chói mắt…
Đột nhiên, cả đám đông sôi sục! Ngày càng có nhiều phóng viên hỗn loạn lên, ngày càng nhiều máy ảnh đối diện với Ân Thiên Thiên, dường như muốn phát sóng khoảnh khắc sinh non của cô! Vẻ như không có chút nhân tính nào!
Khi Cảnh Liêm Uy nghe thấy tiếng hét này, anh chỉ cảm thấy như thể tất cả sức mạnh của mình sắp bị lấy đi, anh đẩy những người xung quanh mình ngày càng mạnh bạo hơn, cùng lúc đó, những người được Ân Thiên Tuấn và nhà họ Cảnh mang đến bắt đầu nhanh chóng mở một đường đi cho hai người, muốn đi lên cứu Ân Thiên Thiên…
Với cháu trai yêu quý của nhà họ Cảnh, dù cô không thể bước vào cửa nhà họ Cảnh một lần nữa, cũng không ai dám dính líu đến cô!
Cảnh Liêm Uy vội vã tới trước mặt Ân Thiên Thiên, khi anh nhìn vào những màu sắc tuyệt đẹp dưới cô, toàn bộ khuôn mặt đột nhiên chuyển sang màu trắng!
Bước về phía trước, anh cởi áo khoác quấn chặt phần thân dưới của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng ôm cô dậy, cho đến lúc này Ân Thiên Thiên mới hồi phục sau cơn hoảng loạn lớn, tay cô dính đầy máu…
“Con của em… con của em…” Sự hoảng sợ chiếm đoạt tất cả mọi giác quan, thậm chí lúc này Ân Thiên Thiên không có suy nghĩ gì hết, chỉ thơ thẩn mặc cho Cảnh Liêm Uy vừa bế cô đi về phía xe, vừa nhìn máu trên hai tay mình. Cơ thể cô ngày càng lạnh, chỉ thấy máu của mình nhanh chóng thấm đẫm áo khoác của Cảnh Liêm Uy: “Con của em, con của em…”
Lúc này, cho dù là bà cụ Cảnh của nhà họ Cảnh cũng bị dọa chết khiếp!
Tin tức Mộc Yên Nhiên vô sinh bây giờ không thể che giấu được nữa, dựa vào mức độ chán ghét của Cảnh Liêm Uy với Mộc Yên Nhiên, nếu đứa trẻ trong bụng Ân Thiên Thiên không còn thì có lẽ cả đời này Cảnh Liêm Uy không có con được nữa!
Bỗng nhiên tất cả mọi người bắt đầu dùng hết sức đẩy đám phóng viên và quần chúng đang vây lại nhìn, kiên cường giúp Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên vạch ra một con đường, Ân Thiên Tuấn nhanh chóng đi theo sau, sắc mặt trắng bệch, đường bọn họ đi qua đều vương lại dấu vết từng giọt máu chạy xuống đầy gai mắt đau lòng…
“Con của em, con của em…” Ân Thiên Thiên lo lắng khóc, nhưng lại không thể làm gì được!
Bản thân cô mới chỉ là một người con gái hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, lần đầu tiên làm mẹ, bên cạnh không có mẹ và mẹ chồng, một người mới hoàn toàn không có ai chỉ bảo, cô biết làm gì chứ?
Ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, lúc này Ân Thiên Thiên dường như quên mất tất cả những gì Cảnh Liêm Uy vừa làm, thân làm cha của đứa trẻ, giờ đây Cảnh Liêm Uy lại trở thành cây cỏ cứu mạng cuối cùng của Ân Thiên Thiên! Ân Thiên Thiên nắm chặt áo của anh, cô lo lắng như một đứa trẻ bị lạc đường…
“Cảnh Liêm Uy, con của chúng ta, con của chúng ta…” Cô cứ lẩm bẩm đầy bất lực, bây giờ thậm chí cô không biết phải nói gì, chỉ thấy dòng máu chảy ngày càng dữ dội phía dưới cơ thể mình.
“Không sao, không sao đâu, Thiên Thiên, nhất định không sao đâu!” Cảnh Liêm Uy dùng giọng run rẩy an ủi cô, anh đặt cô vào ghế phụ lái, hạ thấp ghế ngồi, vươn tay vuốt ve má cô, nhẹ giọng an ủi: “Tin anh, chắc chắn sẽ không sao!”
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy cúi đầu hôn lên bụng nhô cao của Ân Thiên Thiên, thấp giọng nói: “Bảo bối, không được rời cha mẹ, ngoan nhé! Phải ngoan nhé!”
Vừa nói xong, Cảnh Liêm Uy bèn quay người nhanh chóng lên xe, lái với tốc độ nhanh nhất đưa Ân Thiên Thiên đến bệnh viện!
Bỗng nhiên, quảng trường vốn nhiều người đông đúc bắt đầu di tản, không ít người lái xe đuổi theo xe của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Tuấn cũng đi theo ngay lập tức, cả đường không ngừng gọi điện thoại!
Đèn đỏ trên đường căn bản chẳng lọt nổi vào mắt Cảnh Liêm Uy, đoàn xe dài đằng sau cũng chẳng được anh để ý, trong mắt anh chỉ có Ân Thiên Thiên và bệnh viện! Người không cẩn thận bị anh suýt đâm phải, Cảnh Liêm Uy chỉ nói câu “Xin lỗi” rồi lập tức xoay vô lăng phi về phía trước! Không ngờ anh đã mất bình tĩnh rồi!
Bệnh viện Nam Tự
Khi Cảnh Liêm Uy lái xe phanh gấp trước cửa bệnh viện, người không biết tình hình trong viện còn nhăn mày nhìn ra, nhưng khi thấy Cảnh Liêm Uy nhếch nhác