Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 330: MỤC ĐÍCH CỦA VI GIA HUỆ
Nói xong, Vi Gia Huệ đứng dậy vô cùng thờ ơ, chuẩn bị rời đi, bà ta cũng không biết những đứa trẻ trong bệnh viện ra làm sao, bà ta không có thời gian ở đây giằng co với họ!
Chỉ là bà không muốn giằng co, nhưng điều đó không có nghĩa là người nhà họ Mộc không muốn giằng co!
Thấy bà chuẩn bị rời đi, Tử Dương bước tới hỏi gay gắt: “Bà thông gia ơi, ý bà gì là đây? Nói vậy mà nghe được sao? Nếu có người nghe được, không chừng sẽ bảo nhà họ Cảnh các người thoái hôn.”
Bà thông gia?
Vi Gia Huệ gần như không nhịn được mà bật cười! Những người nhà họ Mộc này có phải là tự đề cao bản thân quá rồi không?
Quay lại nhìn họ, ánh mắt của Vi Gia Huệ vô tình nhích sang một bên, bà lặng lẽ đứng trước họ mà không động đậy chút biểu cảm, nói khẽ: “Thoái hôn? Nhà họ Cảnh chúng tôi không phải là chưa từng làm? Trước hôn sự với nhà họ Mộc các người, khi Liêm Uy muốn kết hôn tại sao các người không phản đối, chẳng phải chúng tôi chưa hề che giấu chuyện này với các người sao?”
Vừa nói, Vi Gia Huệ liếc nhìn Mộc Yên Nhiên một cách rất có ý, ý là gì không cần nói cũng biết!
Nếu nhà họ Mộc các người không xấu hổ về cơ thể của Mộc Yên Nhiên, các người có dám nói gì không? Nếu không phải sợ bị nhà họ Cảnh từ chối, các người có chắc là sẽ không nói gì chứ? Rốt cuộc, tất cả cũng chỉ vì hai chữ ‘thể diện’! Bây giờ ở trước mặt bà giả vờ này nọ, không phải là đang tìm kiếm sự khinh miệt sao?
Mộc Long nghe điều này thì trở nên không vui, đứng dậy nói: “Bà thông gia, những lời bà nói sai rồi, lý do tại sao chúng tôi không đề cập đến ngay từ đầu chẳng phải là vì thân thể Yên Nhiên kém sao? Nếu chúng tôi là những người có dã tâm như vậy, vào thời điểm đó khi sức khỏe Yên Nhiên tồi tệ nhất, chúng tôi nên buộc các người phải tổ chức đám cưới cho nó! Bà cũng là phụ nữ, bà nên biết, một người phụ nữ chỉ muốn một đám cưới trong đời, Yên Nhiên thậm chí còn hy vọng hơn, dù sao nó cũng thích Liêm Uy, cả hai nhà chúng ta đều biết không phải sao?”
Lúc này Mộc Long vẫn còn chút lý trí, nhưng sự lý trí của ông ta chưa bao giờ có thể tồn tại được lâu! May là nhà họ Mộc còn có một ông lão Mộc, nếu không thì có thể sẽ không có gia đình nhà họ Mộc ở thành phố T!
“Thế thì sao? Nói một lúc cũng là quy về nghĩ cho gia đình các người thôi?” Vi Gia Huệ không giận mà chỉ cười, nhìn người chồng của gia đình ba người họ đang lặng lẽ vươn tay kéo lấy, nói một cách tao nhã và cao thượng: “Nếu là vậy, gia đình các người sẽ chọn kết hôn vào thời điểm đầu gió đỉnh sóng này, Mộc Yên Nhiên thậm chí vào giữa đêm còn đột nhập vào phòng của con trai tôi và sử dụng những mánh khóe để buộc con trai tôi vào khuôn khổ? Ngay cả bà cụ cũng bị buộc phải lên thuyền hải tặc?”
Cảnh Nguyên Phước nghe thì khẽ nhướn mày, đôi mắt ông ta khẽ di chuyển mà không để lại một dấu vết nào, cũng không nói gì.
Đương nhiên Tử Dương và Mộc Long không hiểu sự phối hợp ăn ý giữa hai người nên chưa kịp hoàn hồn thì đã nói: “Bà có ý gì thế? Mộc Yên Nhiên gả cho nhà các người để làm con dâu, con dâu còn chưa gả đi. bà làm mẹ chồng bắt đầu lên mặt rồi, có phải hơi quá đáng rồi không? Có phải vì Cảnh Liêm Uy không phải con ruột mình, nên bà sợ sau này chúng nó sẽ giành gia sản với bà đúng không, Vi Gia Huệ, làm người cũng không thể tham lam như thế!”
Sắc mặt Vi Gia Huệ không đổi, bà chỉ liếc Tử Dương một cái.
Đúng là người xuất thân bình dân, trong mắt bọn họ chỉ có gia sản, cũng chẳng nghĩ xem gia sản nhà Cảnh còn phải tranh giành sao? Cho dù bị mất đi một ít thì cũng đủ cho cả nhà họ Mộc sống cả đời rồi! Vi Gia Huệ xuất thân từ gia tộc lớn, cho dù sau này phải chia mấy thứ đó cho Cảnh Liêm Uy thì bà cũng chẳng quan tâm!
Nhưng có những lời có lúc thì nói được, có lúc lại không thể nói.
Ví dụ như lời này của Tử Dương, không phải rõ ràng là trù bà cụ chết hay sao? Chỉ có chết rồi thì quyền lực nhà Cảnh mới không có chủ chứ!
“Yên Nhiên nhà tôi tới lúc đấy sẽ đường đường chính chính làm vợ cậu ba, những thứ nó nên có bà không được cho thiếu cái gì hết! Nếu không nhà Mộc chúng tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua, tôi với cha nó cho dù liều hết mọi thứ cũng phải giành về được cho nó!” Tử Dương càng nói càng tức, cộng thêm lúc trước Mộc Yên Nhiên bị bắt nạt nhưng nhà Cảnh lại chẳng có ai chịu đứng ra giúp cô ta xả giận, nên bà không nhịn gì mà nói: “Yên Nhiên nhà tôi gả cho một thằng đàn ông cưới lần hai vốn đã thiệt thòi, ai biết được trong nhà đấy còn có một mẹ chồng độc ác! Tôi cảm thấy không xứng thay con gái tôi! Bị người ngoài bắt nạt, đến một người trong nhà cũng không lên tiếng, không phải gả đi sẽ quá tội hay sao?”
Bỗng Vi Gia Huệ khẽ cười, sắc mặt mang vẻ lạnh lùng và khinh bỉ.
“Nếu như thế thật thì không gả cũng được, nhà Cảnh chúng ta đến lúc đấy còn chẳng biết lấy được người như thế nào về cơ!” Một câu nói mà khiến cả nhà họ Mộc mặt mày trắng bệch, nhưng bà vẫn không ngừng mà nói tiếp: “Liêm Uy nhà tôi bây giờ là cưới lần hai, nếu cái cô nhà họ Mộc các người không thèm, được tôi, không kết hôn là được! Một đống đứa con gái muốn gả cho nó, chẳng thiếu một đứa họ Mộc các người!”
Lời nói nặng nề vừa dứt, sắc mặt Tử Dương không thể kìm chế được nữa!
Mộc Yên Nhiên trách móc nhìn mẹ của mình, sắc mặt cô ta hoảng loạn, muốn lên tiếng, nhưng Mộc Long phẫn nộ tiến tới vươn tay kéo Mộc Yên Nhiên ra phía sau mình rồi nói: “Ý bà là gì? Không muốn kết hôn đúng không? Không lẽ nhà Mộc tôi không gả cho nhà Cảnh là không được à! Một thằng đàn ông như Cảnh Liêm Uy, ngoài mỗi cái danh “Tay của thiên tài” ra thì nó có cái gì? Chẳng có gì hết!