Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 346: KẾ HOẠCH CỦA TÔ NƯƠNG.
Thím Chung vừa nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đến thì mỉm cười híp mắt đi khỏi, để lại khoảng không gian cho hai người trẻ tuổi gần đây gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều này.
Ngoan ngoãn thay đổi một vị trí dựa vào anh, Ân Thiên Thiên trả lời câu hỏi của anh: “Không có nói gì hết, chỉ là vừa nãy có nhắc đến người phụ nữ tên là Tô Nương kia thôi, em tò mò nên hỏi thêm vài câu.
Lời vừa dứt, Cảnh Liêm Uy liền ngước mắt lên nhìn cô, cái bộ dạng đó trông có vài phần căng thẳng.
Ân Thiên Thiên tưởng anh căng thẳng là bởi vì có thâm thù đại hận với người phụ nữ đó, thậm chí là cô còn đặt bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay to lớn của anh rồi nhẹ giọng an ủi nói: “Liêm Uy, nếu chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, em nghe thím Chung nói, người phụ nữ đó không phải đã rơi xuống núi chết rồi sao? Chúng ta đừng so đo nhiều như vậy nữa, có được không? Em không muốn anh sống trong thù hận.”
Lời này vừa thốt ra, Cảnh Liêm Uy biết Ân Thiên Thiên biết chuyện không được toàn diện, trong lòng mới thở phào một hơi.
“Thiên Thiên…” Nhẹ giọng kêu một tiếng, Cảnh Liêm Uy đột nhiên hỏi: “Em cảm thấy Tô Nương là một người phụ nữ như thế nào?”
Ân Thiên Thiên hoàn toàn không phát giác ra sự bất thường của anh, cô nói: “Là một người phụ nữ rất thảm thương, cũng là một người phụ nữ tàn nhẫn, càng là một người phụ nữ…dơ bẩn.”
Mi tâm khẽ nhíu lại, Ân Thiên Thiên đột nhiên nhớ lại cái cảnh tưởng mà thím Chung nói, một đám ăn mày xông tới…
Thân là một người phụ nữ, cô không thể không nói rằng, nếu như thật sự gặp phải chuyện như vậy, cô có lẽ sẽ trực tiếp chọn lựa cái chết, nhưng người phụ nữ đó lại cứng rắn chống đỡ, thậm chí còn sinh ra cả một đứa con, tuy đứa trẻ đó hình như đã chết rồi, nhưng khi cô lấy mình ra làm đối tượng để nhìn, thì cho dù cô là Tô Nương, hay là làm đứa trẻ đó, đều rất khó chấp nhận tình cảnh như vậy!
Cô không muốn người khác đụng vào mình, cũng không muốn bản thân mình chảy trong người loại huyết thống như vậy!
Trên cái thế giới này, ai cũng đều không hy vọng mình sẽ được sinh ra trong tình cảnh như vậy…
Khi hai chữ ‘dơ bẩn’ này rơi vào tai của Cảnh Liêm Uy, anh chỉ cảm thấy cả người mình chợt căng thẳng lên, nhất định phải bảo vệ Ân Thiên Thiên thật tốt, không để cho cô chịu bất kỳ tổn thương nào, đồng thời cũng tuyệt đối không thể để chuyện của Tô Nương lộ ra làm tổn thương đến cô…
“Nếu như em là Tô Nương, có lẽ là em sẽ không sống tiếp nữa, cho dù là vì báo thù thì em cũng không có cái dũng khí như vậy…” Nhẹ giọng nói, trong đầu của Ân Thiên Thiên đột nhiên nghĩ đến mẹ của mình, đó cũng là một người phụ nữ rất xinh đẹp, sau đó cô lắc lắc đầu mình để tống khứ đi những suy nghĩ hoang đường đó, Ân Thiên Thiên tiếp tục tự lẩm bẩm: “Nếu như em là con của bà ta, em cảm thấy mình sẽ sống rất tự ti, tâm lý có thể sẽ bị vặn vẹo, cũng có lẽ là căn bản sẽ không có dũng khí sống tiếp nữa…”
Lời vừa dứt, Cảnh Liêm Uy liền đưa tay ôm chặt cô vào lòng mình, hít thở sâu bầu không khí có cô một cách thật tham lam.
Sẽ không đâu…
Sẽ không…
Anh sẽ không cho tình cảnh như vậy xảy ra đâu…
Nhất định sẽ không!
Con của gái hạng sang vốn đã đủ để nhận những ánh mắt trợn trắng khinh miệt của người khác rồi, hơn nữa trong thời đại bây giờ, xuất thân không tốt một chút sẽ bị người khác cảm thấy mình thấp hơn một bậc ngay rồi, chứ càng huống hồ là như vậy nữa? Thậm chí, đó không chỉ đơn giản là một đứa con của gái hạng sang như vậy, còn là do gái hạng sang sinh ra trong một tình cảnh bất đắc dĩ như vậy nữa, ai có thể chấp nhận chứ? Ai có thể đồng ý chấp nhận chứ?
Người như vậy, chắc chắn là sẽ bị khinh miệt…
Ân Thiên Thiên tưởng Cảnh Liêm Uy vì Tô Nương mà nghĩ đến ba mẹ của mình, nên cô tiếp tục nhẹ giọng an ủi chứ không nói gì nữa, chủ đề về Tô Nương này là lần đầu tiên bọn họ nhắc đến, cũng là lần cuối cùng trong thời gian này, lần sau nhắc đến đã là chuyện của rất nhiều rất nhiều năm sau rồi…
Trong một khách sạn nào đó ở thành phố T.
Tô Nương vừa bước ra khỏi phòng tắm, trên người tuỳ quấn khăn tắm, cái bộ dạng đó nhìn thế nào thì trêu người thế đó.
Trên ti vi đang phát sóng những ‘thành quả’ của bà ta mấy ngày hôm nay, khi biết Mộc Long và Tử Dương mất tích, bà ta liền tức giận ném ly rượu vang trên tay mình xuống mặt đất, trong đôi con ngươi xinh đẹp toàn là sự phẫn nộ, nhưng khi bà ta thông qua con đường tin tức của mình, biết được Mộc Long và Tử Dương đã rơi vào tay của con gái của bọn họ, hơn nữa còn rơi vào kết cục như thế, bà ta lại cười rồi.
Bà ta thậm chí còn không nghĩ đến việc đi nhìn bọn họ lần cuối, đi thưởng thức sự kinh hãi của bọn họ, cứ nhếch khoé môi như vậy mà uống rượu đỏ để chúc mừng ở trong phòng của mình, đối với bà ta mà nói, Mộc Long và Tử Dương có kết cục như vậy thật sự là tốt đến không thể nào tốt hơn! Còn tốt hơn là bà ta khiến cho bọn họ thân bại danh liệt nữa!
Đột nhiên, chiếc điện thoại đang đặt trên giường của Tô Nương reo lên, đi tới đó lấy điện thoại lên nhìn một cái, nụ cười nơi khoé môi Tô Nương càng trở nên diễm lệ hơn.
Bà ta còn nói là đứa con gái xinh đẹp của mình đi đâu rồi? Thì ra là bị Cảnh Liêm Uy đem giấu đi rồi a…
Không thể không nói, chiêu này của Cảnh Liêm Uy đi rất tốt, di dời ánh mắt của Mộc Yên Nhiên và bà cụ Cảnh, đồng thời cũng làm tiêu hao thời gian của bà ta, nếu như không phải bà ta đã từng sống ở nước Anh trong thời gian dài thì làm sao có thể nhận được tin tức Ân Thiên Thiên không có ở nước Anh nhanh như vậy chứ? Chỉ là không biết bà cụ Cảnh và Mộc Yên Nhiên phải mất bao lâu mới biết đây…
Nghĩ đến Ân Thiên Thiên mà hôm đó đã nhìn thấy trong bệnh viện, toàn thân Tô Nương đều phát ra một luồng khí lạnh.
Một người phụ nữ dơ bẩn kinh khủng như vậy nhưng lại có một đôi mắt trắng đen rõ ràng vô cùng trong veo, thật là khiến người ta đố kỵ a…
Chỉ là, bà ta có phải là nên lợi dụng cô thật tốt hay không đây?
Ngẩng đầu uống cạn một ngụm rượu, Tô Nương quay người lại đi vào phòng thay đồ thay quần áo.
Nếu đã như vậy, vậy thì bà ta có phải là nên làm lớn chuyện ra hay không? Tốt xấu gì cũng phải để cho bọn họ biết, Tô Nương không những không