Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 349: CÔ THỀ!
Vừa tiến đến, ông lão giật mình.
Trong phòng như là gặp cướp, khắp nơi đều là mảnh sứ vỡ và đồ đạc lộn xộn, mà trên thảm ở phòng khác, có một người phụ nữ nửa ngưới dưới nhuộm đầy máu tươi ôm bụng mình đau khổ đợi ông đến cứu!
Nhanh chóng thả lồng chim trong tay ra, ông cụ cầm điện thoại người già của mình gọi cho bệnh biện, lại vội vàng gọi người bạn già trong nhà đến, hai người luống cuống tay chân chờ xe cấp cứu đến…
Chỉ là lúc này cái radio ông lão để xuống bên cạnh không ngừng đưa tin về hôn lễ hoành tráng ngày mai…
“Nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc đều là gia tộc lớn có tiếng tăm ở thành phố T, mặc dù người nhà họ Mộc thưa thớt, nhưng mà nhà họ Mộc trước nay chưa từng thiếu người mới, trước hôn lễ, gia tộc họ Mộc khổng lồ vì Mộc Long và Tử Dương rời đi cùng với ông cụ Mộc Quốc Chính vào tù mà rơi vào tay Mộc Yên Nhiên , lúc này có một người phụ nữ học vấn cao vì nhà họ Mộc mà mở ra tương lai sáng lạn…”
“Nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc đã có hôn ước từ nhỏ, lúc này kết hôn xem như là thực hiện lời hứa năm đó, vì vậy bà cụ nhà họ Cảnh rất thích đứa bé mình trông lớn lên Mộc Yên Nhiên này, đồng thời cũng cho rằng Cảnh Liêm Uy đối Mộc Yên Nhiên vô cùng tốt, tương lai hai người họ nhất định sẽ sống rất tốt…”
“Hôn lễ sắp đến gần, gần một tuần lễ, phóng viên của chúng tôi phát hiện cậu ba nhà họ Cảnh có thể vì hôn lễ với cô cả nhà họ Mộc mà luôn bận rộn, mà cô cả nhà họ Mộc trong tình huống không biết gì lại như là vợ hiền, không đến “Thập Tam Nguyệt” quấy rầy cậu ba nhà họ Cảnh làm việc, còn đích thân nấu canh mang đến cho anh…”
…
Cả thế giới đều đang đảo điên!
Thế giới của Ân Thiên Thiên chưa từng đau đớn đến vậy, đau đến mức rõ ràng cô đang đổ máu cũng không thể an ủi được chút nào!
Bà cụ là người từng trải nhìn qua cũng biết tình huống của Ân Thiên Thiên rất nguy hiểm, cố gắng nói chuyện với cô không để cô ngủ mất, mà ông cụ gấp đến mức không ngừng gọi điện thoại, thậm chí còn tìm con gái mình mấy lần, gọi các con của mình chạy đến bên này, mà người chạy đến nhanh nhất là đứa cháu đang nghỉ ngơi ở nhà bọn họ…
Lúc Lâm Vũ Văn đột nhiên xuất hiện, lập tức bị dọa sắc mặt tái nhợt, nhưng đứa bé kiên cường xông đến bên cạnh Ân Thiên Thiên lớn tiếng nói với cô, mà ông cụ Lâm lần trước vì quá muộn nên không có nhìn rõ Ân Thiên Thiên lúc này mới nhận ra Ân Thiên Thiên chính là người vợ trước… của Cảnh Liêm Uy…
“Chị Thiên Thiên, chị Thiên Thiên, chị sao rồi? Có phải chị rất đau không?” Lâm Vũ Văn gấp đến độ khóc, nhưng vẫn duỗi bàn tay nho nhỏ ra nắm chặt tay cô, lớn tiếng nói, “Chị Thiên Thiên, chị sao rồi? Cục cưng sắp ra rồi, chị kiên trì thêm chút nữa được không? Chị Thiên Thiên chị đừng ngủ…”
Bà cụ Lâm lo lắng nói bên tai cô, “Con à chịu đựng đi, đừng hại đứa trẻ cũng đừng hại mình! Kiên trì một chút, xe cứu thương lập tức đến ngay đây…”
Ân Thiên Thiên đau đến mức muốn lăn lộn trên đất, bàn tay đè chặt lên bụng lộ gân xanh, tóc đã sớm bị mồ hôi ướt dẫm, mọi thứ nhìn rất dọa người, nhưng Ân Thiên Thiên lại chịu hết mọi dày vò..
Bên tai vẫn là tiếng nói từ radio đưa tin một tuần này Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên ân ái thế nào, mà cô lại ở đây chịu đủ sự tra tấn vì sinh đứa bé này…
Ông lão Lâm phục hồi tinh thần tiến lên cất radio của mình mà, trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu đau và mấy lời trấn an…
Lúc âm thanh từ radio im bặt, Ân Thiên Thiên lại nhịn không được chảy một giọt lệ ra khỏi khóe mắt!
Cô thề!
Sau thời khắc này, nàng sẽ không bao giờ nữa tin tưởng Cảnh Liêm Uy nói mỗi một câu!
Cô thề!
Sau thời khắc này, nàng sẽ không bao giờ gây ngốc giao tình cảm của mình ra, thiêu thân lao đầu vào lửa nữa!
Cô thề!
Sau thời khắc này, Cô… Nhất định, nhất định phải rời khỏi Cảnh Liêm Uy!
Trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng lại bị đau đớn đánh tan…
Chỉ là, có một số ý nghĩ một khi nổi lên, giống như là một ngọn lửa cháy lan ra một ngày nào đó thiêu rụi cả đồng cỏ…
“A!” Thét lên một tiếng, Ân Thiên Thiên ngẩng lên, đau đến mức thở không ra hơi!
Đúng lúc đó, xe cấp cứu đến, đi cùng với xe cấp cứu là xe của Ân Thiên Tuấn mà lúc gọi cô tưởng là gọi cho Cảnh Liêm Uy…
Lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, cả người Ân Thiên Tuấn sợ choáng váng!
Xông lên muốn ôm Ân Thiên Thiên vào trong ngực, cũng may có bà cụ Lâm ở đó, mới không xảy ra nhiều chuyện hơn, người trên xe cấp cứu xuống xem xét tình hình cũng bị dọa không nhẹ, nhưng vẫn nhanh chóng tìm cáng đặt Ân Thiên Thiên lên, sau đó Ân Thiên Tuấn cùng Lâm Vũ Văn nhanh chóng đưa lên xe…
Bệnh viện Nam Tự.
Lúc xe cấp cứu gào thét chạy về, trong bệnh viện y tá đã đợi sẵn nhanh chóng chạy ra, cái chăn trắng nhỏ đắp ngang người Ân Thiên Thiên lúc này cũng bị máu tươi của cô nhuộm đỏ, cô mà cũng đã chìm vào hôn mê, mang mặt nạ dưỡng khí tùy ý để người ta đẩy vào phòng phẫu thuật….
“Chị Thiên Thiên, hu hu, chị Thiên Thiên…”
Lâm Vũ Văn chạy từng bước nhỏ của mình theo sau xe cấp cứu, cố gắng đuổi kịp, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt.
“Chị Thiên Thiên…”
Lúc bác sĩ Diêu biết tin, kinh ngạc