Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 359: SẢNH SÂN BAY HỖN LOẠN
“Bác sĩ không tự chưa bệnh cho mình”, Cảnh Liêm Uy đích thân thấu hiểu hoàn toàn câu nói này, căn bệnh này đến vô cùng dồn dập.
Vừa đỡ hơn một chút, Cảnh Liêm Uy đã vác cơ thể yếu ớt đi về phía phòng bệnh của Ân Thiên Thiên, trên đường gặp không ít bác sĩ y tá bệnh viện Nam Tự, thấy người đàn ông chau mày đi cũng phải bám vào tường, giờ đây có phải bác sĩ Cảnh phong độ ngày nào không?
Khó khăn lắm Cảnh Liêm Uy với vác được người đi vào thang máy, anh dựa cả người vào thang máy hít thở, sắc mặt trắng bệnh kinh người, hai tay không kìm được nắm chặt, nhìn vào trông như đang có vẻ hơi sợ hãi gì đó.
Từ lúc anh vừa tỉnh lại sau khi ngất liền gọi điện ngay cho Cát Thành Phong, bây giờ cửa phòng Ân Thiên Thiên chắc chắn có người của anh chặn ở đó, đừng ai muốn đưa cô đi! Sau đó anh còn bảo Thừa Phó Lân huy động tất cả người đi tìm con gái của bọn họ, chuyện đột ngột khiến anh nhất thời không biết làm gì.
“Khụ, khụ…” Anh ho dữ dội mấy tiếng, khi thang máy mở ra, ánh mắt Cảnh Liêm Uy tràn đầy kiên định nhìn về nơi Ân Thiên Thiên ở rồi đi thẳng về đo, không dừng lại chút nào!
Ở nơi xa xa, khi chưa đến gần phòng của Ân Thiên Thiên anh đã nghe thấy giọng hét lớn tức giận của Cát Thành Phong: “Tất cả mọi người mau đi tìm cho tôi, tìm không thấy thì đừng có quay về!
Tim hụt một nhịp, bước chân không vững của Cảnh Liêm Uy tăng tốc, còn chưa đến gần, Cát Thành Phong thấy anh bèn nhanh chóng đi tới, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
“Cậu ba…” Cát Thành Phong cúi đầu, trầm mặc giây lát rồi ngẩng đầu nhìn con người yếu ớt như anh nói: “Cậu ba, tối qua cô ba đã mất tích rồi, tôi cho người đi Tựa Đề Uyển Nam Uyển tìm, hành lý cô ấy cũng mag đi rồi…”
Câu nói ấy khiến Cảnh Liêm Uy nghiêng ngả suýt ngã xuống đất! Sắc mặt trắng bệch dọa người.
Đi rồi?
Đi rồi!
Không ngờ cô ấy cứ thế mà đi rồi!
Đôi môi nở nụ cười trò phúng, ánh mắt ngập tràn sự hụt hẫng…
Không ngờ cô ấy không cần con mà cứ thế đi rồi?
Ân Thiên Thiên, em thật nhẫn tâm!
Cát Thành Phong im lặng đứng cạnh anh không dám lên tiếng, sau mấy giây ngắn ngủi, Cảnh Liêm Uy mau chóng mở lời: “Lập tức cho người đi điều tra trạm xe bus, trạm tàu lửa và sân bay của thành phố T, tôi muốn biết Ân thiên Thiên đã rời đi hay chưa kịp rời đi, tôi muốn biết cô ấy đi đâu, đi với ai, ngoài ra mau chóng gọi Thừa Phó Lân về tập hợp.”
Cát Thành Phong vâng lời nhanh chóng đi làm theo, nhưng chưa từng rời khỏi Cảnh Liêm Uy một bước.
Cảnh Liêm Uy vội vàng thay quần áo bệnh nhân, cố gắng khiến mình trông không yếu ớt như vậy, nhưng trong thời gian ngắn đã có tin tức.
Cát Thành Phong vội vã chạy tới nói: “Cậu ba, vừa nãy có tin cô ba bây giờ đang đi đến sân bay, chuẩn bị đi Đan Mạch, người giúp cô ấy rời đi là cậu cả nhà họ Ân – Ân Thiên Tuấn.”
Khi tên “Ân Thiên Tuấn” xuất hiện, mặt Cảnh Liêm Uy cứng ngắc, anh đứng dậy đi sân bay, bộ dạng ấy khiến người xung quanh sợ không dám nói nào, Cát Thành Phong mau chóng đi theo sau.
Cậu cả nhà họ Ân…
Lần này chọi phải đá thật rồi…
Ở sân bay.
Ân Thiên Thiên im lặng ngồi trong khu vực chờ cúi nhìn tay mình không biết đang nghĩ gì, cô khẽ thở dài, Ân Thiên Tuân đứng dậy đi làm thủ tục cho cô, để lại Ân Thiên Thiên một mình cô đơn, yếu đuối ngồi đó.
Bỗng nhiên, tiếng giày cạch cạch chạm đất cất lên, một đôi giày cao gót xanh lam dừng trước mặt Ân Thiên Thiên, tim cô giật thót, nhìn thấy đôi giày cao gót xinh đẹp, màu sắc rực rỡ làm nổi bật làn da của người đi tới càng thêm trắng mịn màn, cô hồi lâu không dám ngẩng đầu.
“Ân Thiên Thiên…” Tô Nương khe gọi, khoanh tay đứng trước mặt cô, đôi môi hơi mỉm cười.
Ân Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt ngước khuôn mặt xanh xao lên nhìn người mẹ trước mặt.
Đôi mắt ánh lên sự chế giễu, Tô Nương nhìn cô rồi cười tươi tắn hơn, nhỏ giọng nói: “Sao nào? Khinh thường tôi à, thấy tôi có lỗi với cô? Hay thấy tôi bẩn thỉu?”
Ân Thiên Thiên mím môi im lặng, cô không cho những hành động ấy là vậy, chỉ là cô không tài nào chấp nhận được mẹ ruột của mình lại là người như vậy.
Bỗng biểu cảm Tô Nương trở nên u ám, bà ta nhẹ giọng kiên định nói: “Ân Thiên Thiên, cả thế giới có thể đối xử như vậy với tôi, nhưng chỉ có mình cô không được! Bởi vì có tôi thì mới có cô, không có sự hèn hạ của cô thì sao cô được sinh ra đời?”
Mặt Ân Thiên Thiên ngày càng xanh xao, hồi lâu không lên tiếng.
Tô Nương không quan tâm lên tiếng: “Ân Thiên Thiên, giúp tôi một việc, từ nay về sau chúng ta không có quan hệ gì nữa, tôi cũng sẽ không đi gây phiền cho Cảnh Liêm Uy, thế nào?”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, người Ân Thiên Thiên không khỏi trở nên cứng đờ.
Nghe nói anh bị bệnh rồi?
Có nặng không?
Sắp khỏi chưa?
Tô Nương không quan tâm cảm xúc của cô, nói thẳng: “Ân Thiên Thiên, tôi muốn cô tránh xa Trần Vũ ra, tôi không muốn cô có quan hệ gì với nó, cho dù nó tiến về cô cũng cũng phải tránh ra, chỉ cần cô làm được, tôi có thể…”
“Ha ha…” Ân Thiên Thiên nghe vậy, không đợi bà ta nói mà không kìm được cười, cười đến nỗi chạy nước mắt, cười khiến Tô Nương không khỏi dừng lại nhìn cô, một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu nhìn bà ta nói: “Tô Nương, bà không thấy nực cười sao? Nhà họ Cảnh nợ bà cái gì? Cảnh Liêm Uy nợ bà cái gì? Tôi nợ bà cái gì? Dựa