Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 363: TRÌNH THIÊN KIỀU THAY ĐỔI CHỦ Ý
Cô đã từng đi đến Đức?
Nhưng cô chưa từng đi qua, tại sao cô lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Trong đầu đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại không thể tìm thấy!
Ân Thiên Thiên rủ mắt vuốt ve Đậu Đậu đang nằm sấp trên người mình, đôi mắt đột nhiên rơi vào trầm tư.
Cô mất đi ký ức, hơn nữa còn là những ký ức rất quan trọng, cô không biết là cái gì, nhưng cảm giác trống rỗng như thế này vô cùng khó chịu, cô muốn tìm lại ký ức của mình, cho dù xảy ra chuyện gì, ít nhất đó là sinh mạng của cô….
Trong khi đầu của Ân Thiên Thiên vẫn là một mảng trống rỗng, không biết phải làm sao, trên khoảng đất trống bên ngoài, đột nhiên có một chiếc xe việt dã màu trắng đi đến.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà cô, Ân Thiên Thiên mở to mắt nhìn, Đậu Đậu cũng nhìn chiếc xe thậm chí đôi mắt còn lộ ra sự hung ác, răng lại vang lên tiếng ken két, dường như giây tiếp theo sẽ sủa lên.
Cửa xe được mở ra, một đôi chân thon dài giẫm trên tuyết phát ra tiếng cọt kẹt, sau đó nhìn thấy một người đàn ông ôn nhu như ngọc đứng ở trong tuyết nhìn cô cười, áo khoác màu xanh da trời bay trong gió lạnh, cứ như vậy ngoan ngoãn tuân theo thân hình thon dài của anh, nụ cười của người đàn ông giống như nước hồ trong những ngày xuân khiến người khác hoàn toàn bái phục….
Sau khi Đậu Đậu nhìn thấy người kia, đột nhiên thu lại sự dữ tợn của mình, hơi nghiêng cái đầu sau đó tiếp tục nằm sấp xuống, chỉ là lần này không nằm sấp trên người của Ân Thiên Thiên mà quay người lại chạy đến bên cạnh lò sưởi ngoan ngoãn nằm cuộn tròn ở đó, đôi mắt của con chó mở to nhìn chằm chằm vào bọn họ….
Trình Thiên Kiều đứng trong tuyết, như một vương tử trong những ngày mùa đông, nhếch khóe miệng, khẽ gọi: “Thiên Thiên….”
Ân Thiên Thiên trợn tròn mắt nhìn Trình Thiên Kiểu, cô không biết người đàn ông đẹp trai này là ai, nhưng theo bản năng lại đứng dậy tiến lên một bước, hành động đơn giản này khiến cô có chút ngạc nhiên.
Quay đầu lại nhìn Đậu Đậu đã từng đe dọa tất cả những người lớn tiếng chào hỏi, lúc này nó lại ngoan ngoãn nằm bên cạnh lò sưởi, tư thế của nó hình như quen biết với người trước mặt, hơn nữa biết anh ta sẽ không làm hại đến cô? Mà bản thân cô, đối với mẹ Lưu còn có chút ngập ngừng, do dự, nhưng khi người đàn ông này xuất hiện cô lại cảm thấy có thể đến gần?
Anh ta, là bạn cũ của cô sao?
Lông mày nhíu chặt lại, Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào anh ta muốn nhớ lại cái gì đó, nhưng lại giống như tuyết trong những ngày mùa đông, không nhớ ra được điều gì.
Trịnh Thiên Kiều từng bước từng bước tiến lại gần, nụ cười trên khóe miệng, sự dịu dàng trong ánh mắt, mỗi lần đến gần lại càng trở nên dịu dàng và thương tiếc, cho đến khi anh đứng trước mặt mình, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn thân hình cao lớn trước mặt, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn được, người đàn ông trước mặt khẽ lên tiếng.
“Thiên Thiên…..” Trình Thiên Kiều rủ mắt xuống nhìn cô, sự ấm áp giống như muốn làm tan chảy mỗi bông tuyết trong mùa đông này: “Anh là anh Thiên Kiều của em, em còn nhớ anh không?”
Anh Thiên Kiều?
Rõ ràng Ân Thiên Thiên không có phản ứng, nhưng lại cảm thấy mấy chữ này ở bên miệng rất quen thuộc….
Trình Thiên Kiều không biết phải hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào, anh ta nhìn cô đang ngây người ở trước mặt mình, trong đôi mắt giống như ngọc kia dường như có chút ướt, cuối cùng anh ta vẫn không thể giữ vững thái độ khiếm tốn của một người quân tử, đưa tay ra ôm Ân Thiên Thiên vào lòng….
Lực của cái ôm ngày càng lớn, dường như anh cố gắng hết sức để ôm cô, giấy tiếp theo cô giống như tan biến, ở thời điểm này tất cả mọi thứ đột nhiên dừng lại…..
“Thiên Thiên….” Khẽ gọi, Trình Thiên Kiều chỉ cảm thấy thời gian mấy tháng ngắn ngủi này giống như cả một đời.
Lúc Trình Thiên Kiều muốn đưa Ân Thiên Thiên rời đi, thì mẹ Lưu xuất hiện, nhìn thấy mẹ Lưu, Trình Thiên Kiều khẽ nhướng mày không nói gì, ánh mắt quan sát tình hình xung quanh.
Lúc mẹ Lưu nhìn thấy Trình Thiên Kiều cũng sững sờ một lúc, lúc này bà ta vẫn là dì Lưu, nhưng không ít lần nhìn thấy Trình Thiên Kiều, đây là cậu chủ nhà họ Trình, cảnh sát hình sự quốc tế mà Ân Thiên Thiên vẫn tin tưởng.
“Thiên Thiên à, chị gái của mẹ bị ốm, bây giờ mẹ phải đi chăm sóc cô ấy một khoảng thời gian, nên khoảng thời gian này con….” Mẹ Lưu có chút áy náy nói, đưa tay ra nắm lấy tay của Ân Thiên Thiên rất lâu cũng không muốn buông ra: “Haizz, may là con trưởng thành rồi, không cần mẹ phải lo lắng nữa, bây giờ anh Thiên Kiều của con cũng đến rồi, con sống cùng cậu ấy mấy ngày, mẹ sẽ sớm quay lại, có được không?”
Ân Thiên Thiên nhìn bà ta rất lâu không nói gì, sau một thời gian dài, mẹ Lưu lại tự nhiên rời đi như vậy, cô nhíu mày, quay đầu lại đột nhiên hỏi Trình Thiên Kiều một câu: “Bà ấy thực sự là mẹ của tôi sao?”
Trình Thiên Kiều ngạc nhiên nhìn Ân Thiên Thiên ở bên cạnh.
Sau khi mất đi ký ức cô rất khác so với trước đây, Ân Thiên Thiên của trước đây tốt bụng khiến người khác có chút phẫn nộ, cô có thể đối tốt với bất kỳ ai, trong bất kỳ tình huống nào, không bao giờ quan tâm đến tình hình của mình, thậm chí còn không có một chút cảnh giác nào với người có một chút ơn huệ với mình, nhưng theo những gì anh biết, sau khi Ân Thiên Thiên mất đi trí nhớ người đầu tiên cũng là người duy nhất mà cô tiếp xúc chình là dì Lưu, nhưng cô vẫn nghi ngờ bà ta….
Không biết nên khóc hay nên cười, chỉ vì một câu nói, Trình Thiên Kiều rõ ràng có thể cảm nhận được sự thay đổi của Ân Thiên Thiên.
Sau khi cô mất đi trí nhớ, dường như đột nhiên trưởng thành hơn….
Trình Thiên Kiều không trả lời câu hỏi của Ân Thiên Thiên, mà chỉ hỏi ngược lại cô một câu: “Em nghĩ như thế nào?”
Ân Thiên Thiên nheo mắt lại, không nói gì.
Mà chính vì câu hỏi đó, Trình Thiên Kiều lập tức thay đối ý nghĩ muốn đưa Ân Thiên Thiên về bên cạnh Ân Thiên Tuấn!
Dù sao cũng phải quay về, vậy thì