Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 365: GIÃY GIỤA CUỐI CÙNG
Đêm khuya, nhà họ Mộc.
Trong phòng của Mộc Yên Nhiên, ngọn lửa cháy hừng hực khiến mặt người cũng đỏ au, làm nổi bật sự khủng bố của Mộc Yên Nhiên, xoay ra thì thấy cô ta giơ tay cầm không ít các văn kiện đốt đi.
Hôm nay chính là 100 ngày mất của bà cụ nhà họ Cảnh.
Mộc Yên Nhiên cả người đều run rẩy, quỳ xuống trước chậu lửa nhỏ khẽ lẩm bẩm: “Bà nội, bà đừng trách cháu, thật sự đừng trách cháu, chuyện này không thể trách cháu, ai bảo bà biết chứ…”
“Bà nội, cháu không phải cố ý, bà phải tin cháu, cháu thật sự rất yêu bà…”
“Bà nội, cháu là cô nhóc Yên Nhiên bà yêu thương nhất, bà nhất định sẽ hiểu cho cháu, đúng không…”
Trong đêm khuya yên tĩnh, cả nhà họ Mộc đều chìm trong giấc ngủ say không có một tiếng động, tất cả mọi chỗ đều chìm trong bóng tối, duy nhất trong phòng của Mộc Yên Nhiên lại không có, đèn trong phòng mở mờ mờ, mà trước mặt cô ta đặt một chậu lửa nhỏ, sau đó thì nhìn thấy cô vừa đốt tiền giấy vừa rút văn kiện trong túi hồ sơ ra đốt, mà mỗi một tờ được rút ra cô ta đều cảm thấy cả người run rẩy!
Tháng X năm X, Mộc Yên Nhiên ở nước ngoài lái xe đâm người ta rồi bỏ trốn, dẫn đến người bị hại mất máu nhiều mà chết.
Tháng X năm X, Mộc Yên Nhiên cấu kết với phóng viên để bảo vệ mối quan hệ giữa mình với nhà họ Cảnh.
Tháng X năm X, Mộc Yên Nhiên lên kế hoạch hại chết em gái ruột của minh, dẫn đến Mộc Sa mất đi hai chân.
Tháng X năm X, Mộc Yên Nhiên bắt tay với thuộc hạ của ‘Diêm Vương’ bán đứng ba mẹ của mình.
…
Trong túi văn kiện dày đều chứa đầy những ghi chép về tội trạng của Mộc Yên Nhiên!
Nếu không phải Tô Nương đưa văn kiện này cho bà cụ Cảnh, cô ta cũng sẽ không biết mình ‘không hiểu sao’ lại phạm nhiều tội như vậy, thậm chí cái này đều có thể khiến cô ta trực tiếp bị dày vò đến chết, đặc biệt khi nhìn thấy ảnh phía sau là khí quản của ba mẹ cô ta bị người ta moi ra bán, cô ta lần đầu có cảm giác khủng hoảng…
“Bà nội…” Khẽ gọi, cả người Mộc Yên Nhiên rõ ràng có chút thần trí không tỉnh táo, giống như bà cụ Cảnh giây tiếp theo sẽ đứng sau người cô ta: “Bà nội, bà đừng trách cháu, cháu thật sự không phải cố ý, không phải cố ý…”
Bên ngoài cửa sổ một trận gió to thổi vào, một lượng lớn hoa tuyết từ trên cao rơi xuống, phát ra âm thanh u ám, dọa cả người cô ta đều run lẩy bẩy, tốc độ đốt trong tay lại càng lúc càng nhanh…
“Bà nội, đừng trách cháu, tuyệt đối đừng trách cháu, nếu không phải bà ép cháu, cháu cũng sẽ không làm như thế…” Trong mắt của Mộc Yên Nhiên đều là nước mắt của sợ hãi, đến bây giờ cũng không có một chút tâm lý áy náy, chỉ là luôn không ngừng nói: “Bà không ép cháu cũng sẽ không thành ra như vậy, đều là bà ép cháu, là bà ép cháu…”
Mộc Yên Nhiên lặp đi lặp lại những lời nói như thế này để làm mơ hồ tâm trí của mình, đợi sau khi mọi thứ trong tay cháy hết, sau khi đợi hô hấp của cô ta dần dần bình ổn trở lại thì tốt lên không ít, ánh mắt nhìn vào chậu lửa trước mặt, cảm xúc bay về nhà họ Cảnh hôm đó…
Cô ta biết, biết Tô Nương đưa thứ gì cho bà cụ Cảnh, nhưng lại không biết thứ đó chính là bùa đòi mạng cô ta!
Sau khi từ bệnh viện về, Mộc Yên Nhiên luôn suy nghĩ chuyện này phải làm như thế nào, nhưng khi cô ta suy nghĩ rất lâu cũng đều không có nhận được tin tức gì, tin tức bên ngoài lại truyền ra, Ân Thiên Thiên sinh cho Cảnh Liêm Uy một cô con gái, hôn sự giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc cũng dừng lại như thế, bị một loạt chuyển biến đánh cho không kịp chở tay, bà cụ Cảnh lại gọi cô ta đến, khoảnh khắc đó, trong lòng của cô ta bèn có dự cảm không tốt…
…
Trong nhà cũ yên tĩnh của nhà họ Cảnh, hình như tất cả mọi người đều không có ở đây.
Khi một mình Mộc Yên Nhiên bước vào thì vừa hay thấy có người dẫn nhân viên đi xử lý camera giám sát của nhà họ Cảnh, mà chủ nhân của nhà họ Cảnh lúc đó đều ở trong bệnh viện nhìn đứa con của Ân Thiên Thiên và chăm sóc cho Cảnh Liêm Uy đang bị bệnh, trong nhà chỉ còn lại một mình bà cụ Cảnh, Mộc Yên Nhiên thuận lợi bước vào mà không có ai biết như thế…
Trong phòng ngủ của bà cụ Cảnh, ánh sáng rất tối, bà cụ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ánh sáng lờ mờ chiếu lên trên người của bà ta đột nhiên có một loại yên tĩnh, sắc thái của cái chết.
Dường như trong khoảnh khắc đó, Mộc Yên Nhiên đều đứng ngây người không biết nên làm thế nào.
“Bà nội…” Khẽ gọi một tiếng, Mộc Yên Nhiên cố gắng kìm chế nước mắt sắp rơi xuống của mình mà lao về phía bà cụ, cô ta nhào lên hai chân của bà ta, khóc lóc khẽ giọng nói: “Bà nội, lần này Yên Nhiên trở thành trò cười của cả thành phố T rồi, Liêm Uy không cần cháu, Ân Thiên Thiên chẳng qua chỉ sinh một đứa con gái, ngay cả ba mẹ cháu cũng khó chạy thoát, bà nội, cháu bây giờ thật sự cái gì cũng đều không có rồi…”
Trước đây, bà cụ đều sẽ giơ tay vuốt tóc của Mộc Yên Nhiên, nhưng lần này Mộc Yên Nhiên đợi rất lâu cũng không có đợi được, không nhịn được mà có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn bà cụ trước mặt.
Trong đôi mắt ướt đẫm nước mang theo sự tia đau lòng, sắc mặt của bà cụ rõ ràng rất không tốt, một tay còn đang run rẩy, Mộc Yên Nhiên thuận thế nhìn xuống dưới, trên bàn trà nhỏ ở một bên có đặt một ly trà xanh đã lạnh ngắt, còn có một tập văn kiện dày.
“Bà nội…” Mộc Yên Nhiên khóc rất thương tâm, giơ tay nắm lấy tay của bà cụ nói: “Bà nội, Yên Nhiên lần này cái gì cũng không có rồi…”
Bà cụ Cảnh chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta, một lúc sau mới mở miệng hỏi một câu: “Cháu nói cho ta biết, ba cháu cùng mẹ cháu, bây giờ đang ở đâu? Hôm đó ở nhà họ