Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 384: CÓ Ý GÌ?
Nói xong, tay của bác sĩ đã chạm vào cánh tay của Ân Thiên Thiên, nhưng cô lại đột nhiên hất tay anh ta ra, quát lớn: “Anh cút ngay! Tôi không quen anh, cũng không quen cậu ba nào cả! Các người nhốt tôi lại ở đây là vi phạm pháp luật, các người có biết không hả?”
Trong đầu Cảnh Liêm Uy vẫn còn dáng vẻ đau đớn đến lăn lộn của cô, cũng không để ý cô đang nói gì, lập tức tiến lên ôm chặt lấy cô, sau đó nhìn bác sĩ. Lúc Ân Thiên Thiên nhìn thấy bác sĩ cầm ống tiêm đi tới lập tức hoảng sợ, cô biết đó là thuốc an thần, đoán chừng bây giờ bọn họ đều cho rằng cô quá kích động…
Cô ra sức giãy dựa, lại không thể nào thoát khỏi sự trói buộc của anh.
Bàn tay to của anh ôm chặt cô vào lòng mình, cho dù hai tay hai chân của cô có giãy dụa thế nào, bị đau thế nào anh cũng không quan tâm, chỉ vừa hôn lên mái tóc cô vừa nhỏ giọng nói bên tai cô: “Thiên Thiên ngoan, chúng ta chỉ kiểm tra một chút, chỉ cần xác định phẫu thuật năm đó không để lại di chứng gì thôi, chúng ta chỉ khám bác sĩ thôi được không? Em ngoan đi…”
Đôi mắt mang theo chút ẩm ướt, lúc Ân Thiên Thiên thấy bác sĩ đã đến gần mình thì cố hít thật sâu vung tay tát Cảnh Liêm Uy một cái…
Tiếng vang lanh lảnh y như trong sân bay khiến ba người trong phòng đều ngơ ngác.
Bác sĩ lập tức hoảng hốt, cầm ống tiêm đứng một bên không biết nên phản ứng thế nào.
Cảnh Liêm Uy vẫn ôm cô như trước, rũ mắt xuống nhìn cô, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Ân Thiên Thiên nuốt một ngụm nước miếng, kiên định nhìn vào mắt anh nói: “Cậu ba Cảnh, lúc tôi ở sân bay đã từng nói với anh là anh nhận lầm người rồi! Tôi không phải Ân Thiên Thiên anh muốn tìm, không phải vợ trước của anh, cũng không phải… mẹ của con anh! Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, không liên quan nổi với nhà giàu có như nhà họ Cảnh đâu!”
Nói xong, Ân Thiên Thiên bèn giãy ra khỏi người Cảnh Liêm Uy, duỗi tay chỉnh lại mái tóc của mình nói tiếp với anh: “Tôi hy vọng sau này sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay nữa, tôi có thể hiểu tâm trạng nôn nóng muốn tìm lại vợ của anh, nhưng xin anh mở to hai mắt nhìn kỹ, tôi không phải Ân Thiên Thiên của anh! Sau này hy vọng chúng ta có thể nước sông không phạm nước giếng!”
Nghe xong, đôi mắt Cảnh Liêm Uy đều không nhịn được trở nên lạnh lẽo.
Ân Thiên Thiên lại tỏ vẻ không thèm để tâm xoay người xách hành lý vẫn chưa kịp mở ra của mình tông cửa xông ra ngoài.
Cảnh Liêm Uy đứng yên tại chỗ không biết là bị chọc giận hay phiền não, lồng ngực liên tục phập phồng, thân thể cứng đờ. Mười giây sau khi cô rời đi, anh không chút do dự xoay người đuổi theo, sải bước lớn nhìn qua cực kỳ nguy hiểm, phát ra hơi thở khiến người khác không dám đến gần…
…
Ân Thiên Thiên trốn ra khỏi phòng của Cảnh Liêm Uy, vừa bước vào thang máy đã liên tục bấm nút đóng cửa, cúi đầu trốn khỏi máy giám sát trong thang máy, đôi mắt lại không nhịn được đỏ ửng!
Cảnh Liêm Uy!
Cảnh Liêm Uy!
Nếu có thể, cô rất muốn nhào vào lòng anh, nhưng ai trên thế giới này cũng đều có tư cách như vậy, chỉ mỗi cô đã mất đi tư cách này từ lâu!
Nước mắt rơi lên thảm trong thang máy rồi nhanh chóng biến mất, Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thang máy dần đi xuống, ánh mắt cực kỳ kiên định!
Cảnh Liêm Uy, nếu đã bỏ lỡ thì cứ bỏ lỡ cả đời thế này đi, cô sẽ không trở về, cũng sẽ không tiếp tục ở lại bên cạnh anh nữa, cho dù đã xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không ở lại bên cạnh tra tấn anh thêm, khiến anh chịu đủ áy náy với ba mẹ của mình!
Đinh!
Cửa thang máy vừa mở, Ân Thiên Thiên đúng lúc nhìn thấy Cát Thành Phong ngoài cửa, cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình vờ như lần đầu tiên nhìn thấy cậu, đi ngang qua bên cạnh cậu. Dáng vẻ đó khiến Cát Thành Phong cũng không nhịn được ngẩn người, đứng tại chỗ không biết nên phản ứng thế nào. Vào lúc cậu vẫn chưa tỉnh táo lại, cửa thang máy bên kia cũng mở ra, Cảnh Liêm Uy cả người tràn đầy sát khí đi ra từ bên trong…
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở sản lớn đều như đứng hình ngơ ngác, di chuyển ánh mắt của mình theo bước đi của hai người, im lặng nhìn mọi thứ trước mặt.
Ân Thiên Thiên kéo va li của mình, hơn nữa cô vốn là con gái, bước chân cũng nhỏ hơn, vừa mới đến giữa sảnh lớn đã bị Cảnh Liêm Uy bắt được. Người đàn ông sau lưng tư thế tao nhã, vóc dáng cao to, đôi chân thon dài bước nhanh đến bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay ép cô xoay người, hai người lại đối mặt nhìn chăm chú vào nhau.
Gần như theo bản năng, Ân Thiên Thiên chần chừ nhiều nhất một giây đã nhanh chóng nhíu chặt mày, muốn hất tay Cảnh Liêm Uy ra. Nhưng cổ tay lại bị anh nắm chặt, có làm thế nào cũng không hất ra được, chỉ có thể tức giận ngẩng đầu nhìn anh nói: “Cậu ba Cảnh, cuối cùng anh có ý gì?”
Lúc này, Ân Thiên Thiên cũng hơi tức giận rồi!
Cô đã nói rõ ràng như thế, thậm chí còn có ý giẫm lên anh, nhưng anh lại hoàn toàn không quan tâm, vẫn đuổi theo cô đi xuống. Chẳng lẽ anh không nghĩ tới chuyện mình sẽ bị người ta xem thường sao?
“Có ý gì?” Cảnh Liêm Uy lặp lại lời của Ân Thiên Thiên, trong lời nói tràn đầy châm chọc, nhìn dáng vẻ hoàn toàn xem anh như người xa lạ của cô chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận, kéo mạnh một cái, thân thể Ân Thiên Thiên lập tức không thể khống chế đến gần anh. Mãi đến khi khoảng cách giữa hai người đủ