Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 387: DA MẶT AI DÀY HƠN?
Hai người đứng trong tuyết, không hề thấy lạnh mà cứ nhìn nhau như thế.
Cuối cùng, Ân Thiên Tuấn nhỏ giọng hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Em nghĩ sao?”
Suy cho cùng anh cũng là một người đàn ông, nếu lúc đầu đã như vậy, anh cũng không sợ có một ngày chuyện này bị vạch trần. Bây giờ anh sợ nhất là trước khi chuyện bị vạch trần Ân Thiên Thiên vẫn chưa yêu anh, chỉ thế thôi.
Cái anh muốn là một cơ hội, một quyền lợi để theo đuổi cô mà thôi.
Nhưng sao lại khó đến thế, bắt đầu từ khoảnh khắc bọn họ vào nhà họ Ân đã trở nên không thể công khai…
“Em không biết…” Ân Thiên Thiên nhanh chóng trả lời, đôi mắt không hề trốn tránh ánh mắt của Ân Thiên Tuấn. Cô biết chắc chắn anh ấy sẽ nghi ngờ, cũng không dám mạo hiểm. Nếu đã mất trí nhớ, thì cô cứ mất trí nhớ cả đời đi vậy: “Anh biết không, em không nhớ tất cả mọi chuyện trước đây, cho dù hôm nay người phụ nữ tên Đào Ninh kia nói nhiều chuyện với em như thế, em vẫn không thể chắc có phải là sự thật không, dưới tình huống như vậy, anh nói em nghe xem, em nên nghĩ thế nào? Làm thế nào đây?”
Trái tim hơi thả lỏng, Ân Thiên Tuaans theo bản năng cảm thấy cô vẫn chưa nhớ lại.
Anh ấy tiến lên một bước, nâng tay ôm cô vào lòng thật chặt, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Thiên Thiên, không sao, không sao, cho dù cả đời không nhớ lại được cũng chẳng sao cả. Em chỉ cần biết bây giờ ai đang ở bên cạnh em là được rồi, không phải đã nói nếu em muốn thì chúng ta sẽ kết hôn sao? Bây giờ…”
Ân Thiên Thiên nhíu mày, lúc Ân Thiên Tuấn chưa nói xong đã duỗi tay đẩy anh ấy ra, không hề bất ngờ với vẻ mặt ngạc nhiên của anh ấy.
Ba năm nay, anh luôn dịu dàng ở bên, còn cô vẫn luôn không muốn đến gần, nhưng rất ít khi từ chối anh ôm và nắm tay, nhưng hôm nay cô lại liên tục từ chối…
“Ân Thiên Tuấn…” Cô than nhẹ một hơi rồi nói: “Chúng ta xem như chưa từng xảy ra chuyện này đi, em không thể kết hôn với anh trong tình huống này, cũng không thể tiếp tục với anh như người không có chuyện gì được…”
Một câu khiến lần đầu tiên Ân Thiên Tuấn cảm thấy sự rét lạnh của mùa đông.
Ba năm, anh ở bên ba năm, kết quả chỉ vì sự xuất hiện của Cảnh Liêm Uy mà thất bại trong gang tấc?
“Thiên Thiên, có phải em nhớ ra cái gì rồi không?” Anh gần như nghĩ đến điều này theo bản năng.
Ân Thiên Thiên không nhịn được thở dài, kiên định nói: “Em không nhớ được gì cả, nhưng anh cho rằng em dưới tình huống này vẫn có thể tiếp tục ở bên anh ư? Có người nói với em chồng trước của em không phải anh, thậm chí em còn có một đứa con gái năm tuổi. Nhưng anh lại nói anh là chồng trước của em, con gái của chúng ta đã chết từ năm năm trước rồi, mâu thuẫn như thế, anh thật sự có thể không tìm hiểu rõ ràng mà tiếp tục hồ đồ như vậy được sao?”
Đôi mắt cô sáng quắc nhìn chằm chằm anh ấy, nhỏ giọng nói: “Tóm lại, em không thể.”
Ân Thiên Tuấn nhìn thẳng vào cô, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Anh vốn đã biết Ân Thiên Thiên luôn canh cánh trong lòng với quá khứ, bây giờ xuất hiện chuyện như thế sao có thể không quan tâm cho được?
Có phải là anh quá nôn nóng? Có phải là anh quá ép buộc rồi không?
“Thiên Thiên…” Ân Thiên Tuấn duỗi hai tay ra, tiến lên một bước muốn nắm lấy bả vai cô.
Cô cũng theo bản năng nhíu mày lùi về sau, trước khi chưa nhớ lại cô vẫn rất không thích sự tiếp xúc như tình nhân này của anh ấy, bây giờ đã biết càng không thể tiếp tục chấp nhận nữa.
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Ân Thiên Tuấn đang sửng sốt: “Em cảm thấy chúng ta vẫn nên làm bạn bè thôi, đợi em biết rõ mọi chuyện lại nói sau. Trước khi chưa biết rõ mọi chuyện em cảm thấy mình ở đây không thích hợp, em vẫn nên đi trước vậy.”
Dứt lời, Ân Thiên Thiên xách va li của mình lên cứ thế đi về phía xa, va li để lại dấu vết sâu sâu cạn cạn khiến người ta nhìn mà thấy hiu quạnh…
Ân Thiên Tuấn bỗng nhiên bị một loạt hành động của Ân Thiên Tuấn doạ sợ, không biết nên phản ứng thế nào, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo ngăn cô lại, lớn tiếng hỏi: “Vì sao? Vì sao em không tin anh? Cảnh Liêm Uy mới xuất hiện không bao lâu em đã dao động? Nhưng anh ở bên cạnh em ba năm, thời gian ba năm không đủ để em nhìn rõ anh là loại người gì sao? Thiên Thiên, mọi người đều biết anh yêu em, nhưng em…”
“Ân Thiên Tuấn!” Ân Thiên Thiên khẽ quát một tiếng, nhìn chằm chằm vào anh ấy, trong mắt không tình cảm dư thừa nào: “Hôm nay em chỉ nói lời này một lần, anh nghe rõ đây. Ân Thiên Thiên em sẽ không gả cho anh, dù anh có phải chồng trước của em không, dù trước đây chúng ta từng có một đứa con gái không cũng thế. Nếu lúc trước em đã rời đi, vậy chứng tỏ em có lý do rời khỏi, lý do kia sẽ không biến mất chỉ vì em mất trí nhớ, cũng sẽ không tan đi vì em nhớ lại. Trên đường đến thành phố T em đã luôn nghĩ cuối cùng có muốn gả cho anh không, nhưng cuối cùng em vẫn không muốn. Nếu chúng ta đã bỏ lỡ như vậy thì cứ bỏ lỡ luôn đi, em không muốn sửa lại nữa! Nếu chúng ta là anh em như anh nói, vậy sau này cứ làm anh em đi.”
Ân Thiên Tuấn thoáng chốc bị những lời cô nói làm sững sờ.
Cô đã suy nghĩ rõ ràng cả rồi, cho dù hôm nay Cảnh Liêm Uy có xuất hiện hay không, cô cũng sẽ không gả cho anh.
Bỏ lỡ, đã bỏ lỡ rồi…
Trong đôi mắt sâu thẳm xuất hiện cảm xúc khó nói thành lời, Ân Thiên Tuấn cảm thấy lồng ngực mình như sắp nổ tung, tay nắm lấy bả