CHƯƠNG 407: CHỈ CÓ MỘT CẢNH LIÊM UY!
Hai mắt Cảnh Liêm Uy như sắp phun ra máu, đến hơi thở cũng mang theo ngọn lửa hừng hực.
Anh túm chặt cổ áo Ân Thiên Tuấn ép anh ấy phải đứng dậy, hơn phân nửa cơ thể vẫn nằm trên đất, dáng vẻ đó nhìn thế nào cũng thấy khó chịu, mà Cảnh Liêm Uy vẫn một bước tới ngang hông anh ấy rồi phẫn nộ nhìn xuống, nghe thấy lời Ân Thiên Tuấn càng cảm thấy khó mà kiềm chế lửa giận!
“Ân Thiên Tuấn! Cho dù anh không phải anh trai cô ấy thì đời này cô ấy cũng không phải người phụ nữ của anh!” Cảnh Liêm Uy trầm giọng nghiêm túc nói, nhìn thế nào cũng thấy có mang theo vẻ âm trầm, mắt phượng nheo lại, Cảnh Liêm Uy bỗng nở nụ cười châm chọc: “Huống hồ, Ân Thiên Tuấn, cả đời này anh cũng chỉ có thể là anh trai cô ấy, không có cơ hội thay đổi!”
Đôi khi, có một số chuyện ngay từ khi bắt đầu đã được định trước!
Sắc mặt Ân Thiên Tuấn trở nên rất khó coi nhưng lại không có lời nào để phản bác.
Cảnh Liêm Uy nói tiếp: “Đúng là Thiên Thiên không phải người nhà họ Ân nhưng thế thì sao? Không nói bây giờ cô ấy là vợ của Cảnh Liêm Uy tôi, mẹ của con gái tôi thì cũng phải nói tới thân phận trước đây là cô chủ nhà họ Ân của cô ấy, sống ở đây hai mươi ba năm! Hai người vĩnh viễn không có khả năng! Giấu cô ấy đi ba năm thì thế nào? Cuối cùng anh vẫn phải thua tôi!”
Những lời này cuối cùng vẫn chạm tới lửa giận trong lòng Ân Thiên Tuấn, không chút do dự chống người dậy đấm mạnh lên khoé miệng Cảnh Liêm Uy, vì không kịp chuẩn bị nên Cảnh Liêm Uy bị đáng ngã sang một bên, người cũng không cẩn thận ngã xuống, tạo cơ hội cho Ân Thiên Tuấn đứng lên!
Hai mắt như nhồi máu, Ân Thiên Tuấn đứng dậy nhào về phía Cảnh Liêm Uy, anh cũng nhanh chóng đứng lên mặt đối mặt với Ân Thiên Tuấn!
Bầu không khí căng thẳng, hết sức khẩn trương!
“Cảnh Liêm Uy!” Hét lớn một tiếng, Ân Thiên Tuấn đã không còn giấu được tình cảm giành cho Ân Thiên Thiên, huống hồ căn bản cũng không muốn giấu, thốt ra lời: “Từ năm mười hai tuổi tôi vào nhà họ Ân, cô ấy đã trưởng thành dưới sự bao bọc của tôi, tôi nhìn cô ấy từ một đứa bé lớn lên trở thành một thiếu nữ, nhìn cô ấy trở thành một người phụ nữ! Huống hồ trong ba năm ở bên nhau, bên cạnh cô ấy chỉ có một người đàn ông là tôi! Tình cảm giữa chúng tôi không phải vài lời nói của anh là có thể xoá sạch!”
Nói xong Ân Thiên Tuấn không hề suy nghĩ mà đấm về phía Cảnh Liêm Uy, anh còn chưa đứng vững nên loạng choạng va vào giá trang trí phía sau, đồ gốm sứ trên đó rơi xuống đất vỡ tan tành, âm thanh chói tai khiến người khác không nhịn được nhíu mày, nhưng dù náo loạn thành ra như vậy nhưng từ đầu đến cuối nhà họ Ân không có một ai ra ngăn cản!
Cảnh Liêm Uy ổn định cơ thể, mắt phượng nhìn chòng chọc Ân Thiên Tuấn, không chút do dự tiến lên đấm một quyền vào bụng anh ấy, giọng nói lạnh lùng: “Tôi không cần xoá bỏ sự tồn tại của anh, vì anh mãi mãi chỉ có thể là anh trai cô ấy! Cho nên mong anh hãy giữ vững tư thái làm một người anh trai!”
Ân Thiên Tuấn nhíu chặt lông mày, uống rượu thời gian dài, cơ thể ít nhiều cũng có chút mệt mỏi, bây giờ còn bị Cảnh Liêm Uy đấm vào bụng, lập tức có cảm giác thế mạnh như nước, nhưng vẫn gắng gượng chịu được!
Lần này hai người cũng không nói gì thêm chỉ lao vào đánh nhau, không ai là người hiền lành, cũng chẳng có ai là công tử bột được bồi dưỡng chỉ biết ăn uống chơi bời phóng túng, lập tức phòng khách nhà họ Ân vô cùng tráng lệ, chỉ vài phút ngắn ngủi mà giá trang trí, bàn trà, ghế sofa, bàn ăn, ghế… gần như những đồ làm bằng gỗ đều bị dịch chuyển, rất nhiều đồ rơi vỡ trên đất như mới trải qua trận cướp bóc oanh liệt!
Ân Thiên Thiên vẫn chưa lấy lại tinh thần từ sau nụ hôn bất ngờ khi nãy của Ân Thiên Tuấn, đảo mắt đã thấy hai người lao vào đánh nhau nhưng cô căn bản không chen vào được! Huống hồ hai người đàn ông đánh nhau, cô không có cơ hội tiến lên!
“Cảnh Liêm Uy! Nếu không thể toàn tâm toàn ý với Thiên Thiên thì lập tức cút đi cho tôi!”
Ân Thiên Tuấn gầm lên giận dữ rồi hung ác đấm lên vai Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên loáng thoáng nghe thấy âm thanh sai vị trí.
“Ân Thiên Tuấn, nếu không giữ vững vị trí của mình, tôi thề đến anh trai thôi, anh cũng không làm được!”
Đánh trả vào bụng Ân Thiên Tuấn một cú, Cảnh Liêm Uy trợn mắt nhìn người đàn ông đối diện!
Trên mặt Ân Thiên Tuấn không có vết thương nào nhưng trong cơ thể đã vô cùng khó chịu, nếu không phải bây giờ trước mặt anh còn có Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy thì có lẽ anh đã không gượng được mà nôn ra! So ra thì lúc này Cảnh Liêm Uy có chút “thảm”, khoé miệng nứt ra chảy máu, đến vị trí ở đuôi mắt cũng sưng đỏ, nhân lúc hai người thoáng tách nhau ra, cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng lấy lại tinh thần xông lên, kiên định đứng trước mặt Cảnh Liêm Uy, mà nắm đấm của Ân Thiên Tuấn trước mặt lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vung tới…
Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Tuấn đều sững sờ, chỉ là lúc này Ân Thiên Tuấn muốn thu tay lại cũng không kịp, còn Cảnh Liêm Uy lại trực tiếp đưa tay ôm cô vào lòng, xoay người dùng bả vai vừa bị đánh trúng đỡ nắm đấm chưa kịp thu lại của Ân Thiên Tuấn!
Ngạc nhiên ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Ân Thiên Thiên rõ ràng nhìn thấy Cảnh Liêm Uy nhíu chặt lông mày nhưng khi nhìn thấy cô lại vẫn nở nụ cười dịu dàng…
Thoáng chốc, Ân