CHƯƠNG 416: LỜI GIẢI THÍCH MUỘN MÀNG
Một vài người phụ nữ không giữ được bình tĩnh, thậm chí còn không tự nhắc nhở mình rằng nơi này là tập đoàn Cảnh Thị, toàn bộ đáy lòng đều bị Ân Thiên Thiên – mợ ba nhà họ Cảnh kích thích!
…..Nếu Cảnh Thị làm việc kiểu này, vậy tôi thấy nhà họ Cảnh cũng không oai phong được bao lâu nữa rồi!
…..Hao tốn sức người sức của lớn như vậy chỉ để cho thanh danh người nhà mình tốt hơn chút, thật sự quá đáng!
…..Tôi thấy cậu ba nhà họ Cảnh chính là bị cô ta mê hoặc rồi, một người phụ nữ như vậy thì có gì tốt chứ.
…..Còn giả vờ như không quen biết người thừa kế nhà họ Đổng, thật quá buồn nôn!
…
Có người trong đó khẽ thì thầm, Ân Thiên Thiên cũng không để ý đến, chỉ đợi đến khi người nơi này nói xong rồi mới chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, đôi mắt sáng rõ đảo qua mọi người một lượt, trong phòng lập tức yên tĩnh hơn nhiều, Tiểu Yến căng thẳng nhìn nơi này, trong tay nắm chặt điện thoại chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho người đến!
Ân Thiên Thiên cũng không có hành động dư thừa, chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, cơ thể khẽ dựa vào mặt bàn phía sau, nhẹ giọng cất lời: “Nếu như mọi người cho là vậy thật, tôi cũng không nói thêm nhiều nữa, cửa chính ở đằng kia, mọi người có thể lựa chọn giống như những người rời khỏi kia, chỉ cần buông bỏ công việc trong tay, không mang theo bất kỳ thứ gì của Cảnh Thị là bây giờ có thể rời khỏi nơi này rồi, Cảnh Thị lớn như vậy cũng không sợ thiếu mấy người các cô, huống hồ nói thật, tôi còn cảm thấy cuộc thi này của Cảnh Thị thật xa xỉ và lãng phí…”
Không hề lùi bước, cũng không hề sợ sệt, dường như Ân Thiên Thiên giống như cô gái tràn đầy tự tin lúc trước, bình tĩnh đứng ở vị trí của mình, không nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng không tức giận chống đối, chỉ thản nhiên lên tiếng nói mà thôi: “Thật ra mọi người cũng biết rất rõ ràng, Cảnh Thị tổ chức cuộc thi này vốn là con đường tắt để Cảnh Liêm Uy tìm kiếm vợ trước của anh ấy, bây giờ cũng chỉ là nói cho mọi người biết, đã tìm được người rồi thôi, tôi không hiểu vì sao mọi người lại có phản ứng lớn như vậy? Là cảm thấy sau khi tìm được người rồi thì giấc mơ đẹp của mọi người tan vỡ sao, hay là cảm thấy ở lại nơi này không còn chút ý nghĩa gì?”
Trong nháy mắt, toàn bộ người trong khu làm việc đều không lên tiếng nói chuyện.
Ân Thiên Thiên cũng không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, nói tiếp: “Tôi thừa nhận, tôi chính là vợ trước của Cảnh Liêm Uy, tôi chính là Ân Thiên Thiên mà anh ấy gióng trống khua chiêng khắp thế giới để tìm kiếm, vậy thì sao chứ? Từ ngày đầu tiên tôi trở về thành phố T thì anh ấy đã biết tôi là Ân Thiên Thiên rồi, nhưng xin hỏi, từ khi tôi bắt đầu bước qua ngưỡng cửa Cảnh Thị này, tôi có nhận được bất kỳ sự đối đãi nào khác biệt mọi người không? Tôi vẫn chỉ là một người dự thi, đề bài tôi bốc được cũng không có gì đặc biệt, ngay cả người của tổ quay phim cũng không hề cho tôi quyền lợi ưu tiên lựa chọn, không phải sao? Mọi người đều biết rõ ràng tất cả những điều này, nhưng lại vẫn suy nghĩ như thế, vậy tôi còn có thể nói cái gì chứ? Muốn đi thì đi đi, không ai giữ các cô.”
Giải thích xong, Ân Thiên Thiên dứt khoát quay người dọn dẹp đồ đạc của mình.
Cô không phải thánh mẫu, không thể luôn luôn quan tâm đến cảm nhận của nhiều người như vậy, hơn nữa người ta cũng không muốn quan tâm đến cảm nhận của cô, cô cần gì phải quan tâm đến cảm nhận của người ta chứ?
Những người này, vốn rất giỏi giang, nhưng đồng thời khi bước vào Cảnh Thị thì phần lớn đều ôm theo ảo tưởng, không phải sao?
Phụ nữ ảo tưởng là bình thường, nhưng khi ảo tưởng bị sụp đổ, chẳng phải nên đối mặt với hiện thực sao? Hơn nữa tất cả mọi người đều đã trưởng thành rồi, chắc hẳn phải rất rõ ràng cái gì mà mơ mộng có khả năng thực hiện, cái gì là mơ mộng không có khả năng thực hiện.
Đối với những người mơ ước chồng mình, cô cần gì phải khách khí chứ?
Những người phụ nữ vốn ôm suy nghĩ không nên có nhất thời cảm thấy khó chịu, không nhịn được lớn tiếng nói: “Ân Thiên Thiên, cô cần gì phải giả vờ công bằng như vậy, quả thật cô không có những đặc quyền này, nhưng chẳng lẽ cậu ba nhà họ Cảnh sẽ không để lại cho cô vị trí cuối cùng tham dự giải đấu quốc tế kia sao? Chúng tôi vất vả lâu như vậy, cuối cùng cũng chỉ là làm nền cho cô mà thôi, không phải sao?”
Động tác thu dọn đồ đạc của Ân Thiên Thiên đột nhiên ngừng lại, đối phương vừa nói xong cô đã không nhịn được mà khẽ cười xùy.
Quay đầu, Ân Thiên Thiên nhìn nhóm người trước mặt, khẽ nói: “Cô ngốc thật hay ngốc giả? Đó là cuộc thì gì chứ, cho dù Cảnh Thị liên hệ được với bọn họ, vậy là có thể tùy tiện trao đổi sao? Đó là sỉ nhục đối với tôi, sỉ nhục đối với quảng cáo, cũng là sỉ nhục đối với giải đấu quảng cáo quốc tế Orlick ! Hơn nữa cô cho rằng Cảnh Thị có chỗ đứng ở quốc gia này, nhà họ Cảnh có khả năng to lớn đến mức cô không thể tưởng tượng nổi, là có thể đi những bước đi lộn xộn này sao? Có phải cô quá coi trọng nhà họ Cảnh rồi không?”
Bất kỳ một xí nghiệp gia đình nào, nếu như luôn luôn dùng nguyên tắc sử dụng người thân quen, vậy chắc chắn dòng họ này sẽ không thể phát triển lâu dài!
Nhưng, nhà họ Cảnh là một dòng họ lớn tồn tại trăm năm, sẽ là dòng họ có tầm nhìn nông cạn như vậy sao? Vì sao ở thành phố T nhiều năm như vậy rồi, có một vài dòng họ bị sụp đổ, có một vài dòng họ vùng dậy, có một vài dòng họ xuống dốc, nhưng chỉ có nhà họ Cảnh vẫn cứ ăn sâu bén rễ ở nơi này! Đôi khi, sự mạnh mẽ của người khác không phải là không có lý do!
Cảnh Thị đúng là xí nghiệp gia đình, nhưng cũng không phải mỗi một người của nhà họ Cảnh đều có tư cách tiến vào nơi này! Người không có tư cách vĩnh viễn không cách nào bước qua ngưỡng cửa nơi đây, đây chính là con đường sinh tồn của nhà họ Cảnh!
Cảnh Liêm Bình, Cảnh Thiên Ngọc, Cảnh Liêm Uy, ai mà không trải qua như vậy?
“Nếu như ai cũng dùng ánh mắt trẻ con nhìn vào sự việc như cô, vậy thế giới này xong thật rồi.” Ân Thiên Thiên lạnh lùng nói, duỗi tay cầm túi của mình ưỡn thẳng lưng, bình tĩnh đứng ở