Lương Như Vân chống lại ánh mắt như muốn giết người của Lý Tấn Tài.
Cô ta cảm thấy bản thân không sai, dựa vào đâu một nhân viên mới đến còn chẳng rõ lai lịch lại dám phỗng tay trên, cướp lấy vị trí đáng lý phải thuộc về cô ta.
Có vài người đồng tình gật gù, hi vọng Lý Tấn Tài sẽ đưa ra một lời giải thích thỏa đáng.
Trước sự chất vấn của cấp dưới, Lý Tấn Tài rất muốn dõng dạc hét to: “Dương Uyển Linh là vợ của sếp tổng, là bà chủ của mấy người được chưa.
Con mẹ nó trưởng nhóm sáu là cái thá gì chứ.
Cô ấy ngồi ngang hàng với Diệp Tổng còn được nữa là.”
Đáng tiếc, Lý Tấn Tài chỉ có thể nghĩ trong lòng.
Vị kia chưa cho phép ông nào dám để lọt tiếng gió.
Ông đen mặt đập bàn: “Như Vân, cô đang nói chuyện với ai đấy?”
Lương Như Vân giật thót, tuy nhiên sự bất bình vẫn lấn át được nỗi sợ hãi.
Cô ta chất vấn, viền mắt đỏ hoe: “Giám đốc hãy cho tôi và mọi người ở đây một lời giải thích thuyết phục.
Rõ ràng anh cũng biết hết quý này tôi có khả năng được xét lên trưởng nhóm sáu.
Thành tích của tôi đều tốt, đủ điểm vậy vì sao trưởng nhóm sáu không phải là tôi?”
Lý Tấn Tài có chút đồng tình với Lương Như Vân.
Mấy năm nay ông đương nhiên thấy rõ Lương Như Vân nỗ lực thế nào nhưng chỉ trách số cô ta xui xẻo.
Ngay trước đợt xét duyệt lại nhảy ra một Dương Uyển Linh.
Ông trả lời qua loa, chỉ hi vọng Lương Như Vân đủ sáng suốt và tỉnh táo để không dây vào người không dễ chọc này:
“Cô đang nghi ngờ mắt nhìn người của tôi?”
“Tôi...không có ý đó.” Lương Như Vân miệng nói là vậy nhưng trong lòng cực kì tán thành câu nói kia.
Lúc này bỗng có một giọng nữ vang lên: “Vậy hãy để Dương tiểu thư đây tự chứng minh năng lực của mình.
Mọi người thấy sao?”
Dương Uyển Linh vội nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Đó là một người phụ nữ tầm hai chín, ba mươi tuổi, tóc búi cao gọn gàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, thành thục.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn từ cô, người phụ nữ nhìn sang cong môi mỉm cười.
Có phải do ảo giác hay không mà Dương Uyển Linh cảm thấy nụ cười ấy không có thiện ý chút nào.
“Dương tiểu thư ngày trước tốt nghiệp ở đâu? Chắc là trường đại học danh tiếng ở nước ngoài nhỉ?” Người đàn ông đẩy gọng kính nhân cơ hội lên tiếng thăm dò.
Người phụ nữ tóc ngắn liền hùa theo: “Cô từng làm việc ở công ty nào thế?”
Và hàng loạt câu hỏi khác nối đuôi nhau dồn dập như thủy triều khiến Dương Uyển Linh hơi bối rối không biết nên trả lời câu hỏi của ai trước.
Tuy nhiên, cô rất nhanh bình tĩnh trở lại, lần lượt trả lời từng câu hỏi, một cách rành rọt, rõ ràng:
“Tôi tốt nghiệp ở Hà Nam, từng làm cho Tập đoàn Trần Tiến bốn năm ở mảng kế hoạch kinh doanh…”
“Ồ thế ra cô chỉ học trường đại học hạng ba bình thường trong nước thôi à?” Người đàn ông đeo kính chậc lưỡi, gương mặt lộ rõ thất vọng.
Chưa dừng lại ở đó, Lương Như Vân nghếch môi hả hê xen vào: “Ôi làm ở Trần Tiến, cái công ty nhỏ bé ấy à? Tôi còn tưởng làm ở công ty đa quốc gia cơ.”
Dương Uyển Linh cười trừ trước thái độ khinh thường của đồng nghiệp, đồng thời cũng bị kích thích tính hiếu thắng.
Cô ngẩng đầu, ưỡn ngực, tự tin đáp trả:
“Đúng vậy, tôi chỉ theo học một trường đại học hạng ba tầm thường, làm việc ở một công ty không mấy tiếng tăm nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay tôi đã là một thành viên trong Diệp Khang.
Tôi sẽ nỗ lực hết mình.
Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ trong thời gian sắp tới.”
Cô hài lòng khi thấy sắc mặt Lương Như Vân, người phụ nữ nọ và đám người kia trở nên khó coi.
Thần thái tự tin bây giờ của Dương Uyển Linh hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ bối rối ban nãy khiến Lý Tấn Tài khá bất ngờ, xem ra vợ của sếp tổng cũng không phải là người đơn giản.
Vậy ông yên tâm rồi vả lại nếu có chuyện xảy ra thật thì Diệp Tổng sẽ thu dọn tàn cuộc chứ cũng không tới phiên ông.
“Được rồi, cứ quyết định như thế.
Mọi người tiếp tục làm việc đi.
Xuân Lan, cô hướng dẫn Dương tiểu thư nhé.”
“Vâng, Giám đốc.
Anh cứ yên tâm.” Ngô Xuân Lan lập tức đứng dậy cười tươi rói nhận lời.
Biểu hiện của Ngô Xuân Lan làm Lý Tấn Tài rất hài lòng.
Ông quay sang hạ thấp âm lượng nói với Dương Uyển Linh: “Có gì không hiểu cô cứ hỏi Xuân Lan không thì trực tiếp hỏi tôi nhé.”
“Cảm ơn giám đốc.” Dương Uyển Linh khách sáo cảm ơn.
“Giám đốc.” Lương Như Vân sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Cô ta gọi theo.
Lý Tấn Tài giả vờ không nghe thấy, dứt khoát dời đi.
Lương Như Vân mím môi, tức giận giậm chân.
Lý Tấn Tài vừa mới khuất bóng, đám người lại