Trong cuộc họp, Lương Như Vân chịu đã kích không nhỏ.
Cô ta cần tìm người để trút giận, cần tìm người có năng lực kém hơn mình để hạ bệ cho vơi đi nỗi nhục nhã ê chề mà bản thân đã phải hứng lấy.
Và Dương Uyển Linh chính là đối tượng may mắn hội tụ đủ hai yếu tố cô ta cần.
Dương Uyển Linh thở dài chán chường, một chút hứng thú cãi nhau với Lương Như Vân cũng không có: “Chị có thôi đi không?”
Lương Như Vân bĩu môi châm chọc: “Ái chà chà, giẫm trúng đuôi nên quay ngược lại cắn chứ gì.
Tôi hiểu rõ quá mà.”
Dương Uyển Linh lắc đầu ngao ngán bỏ đi.
Lương Như Vân liền nhảy ra chặn đường, nào dễ dàng buông tha cho cô:
“Tôi nói sai à? Vừa rồi trong lúc họp cô có đưa ra được phương án nào không, hay đứng câm như hến?” Sau đó lườm một cái sắc bén, nói vu vơ: “Lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt oan ức làm như ai đặt điều, bịa chuyện vậy.”
Dương Uyển Linh trào phúng hỏi cô ta ngoài việc đả kích, mỉa mai người khác ra cô ta còn biết làm gì khác nữa không.
Lương Như Vân chống nạnh, vênh mặt đắc ý: “Tôi dựa vào năng lực chính mình, chứ không như ai kia, đến đề xuất kế hoạch thôi cũng không cho được ý tưởng nào.”
Xung quanh vang lên tiếng cười, và có mấy người lập tức phụ họa theo: “Đúng đấy, đúng đấy.”
“Làm không được thì chị Như Vân góp ý, đã không chịu tiếp thu thì thôi đi còn ở đó gây sự.
Chẳng biết điều gì cả.”
“Đừng quên, phương án của chị cũng không được phê duyệt.” Dương Uyển Linh bỏ ngoài tai mấy lời chế giễu, bình tĩnh đáp trả.
Biểu cảm Lương Như Vân thoắt cái biến đổi, bị chọc trúng nỗi đau khiến cô ta giận tái mặt nhưng rất nhanh lấy lại tự tin:
“Chỉ cần tôi nỗ lực thêm chút nữa, Diệp Tổng nhất định sẽ hài lòng.
Cô xem tuy hôm nay Diệp Tổng không thích phương án tôi nhưng giám đốc Lý và các vị lãnh đạo khác đều rất thích.”
Dương Uyển Linh cười tươi như hoa, lời ít ý nhiều lại tạt cho cô ta gáo nước lạnh: “Đáng tiếc, Diệp tổng mới là người quyết định cuối cùng.”
Lương Như Vân cứng họng.
Dương Uyển Linh lướt qua cô ta nhắc nhở: “Tự tin là tốt nhưng đừng biến tự tin thành kiêu ngạo.”
“Kẻ không có năng lực lại muốn đi dạy đời người khác? Nực cười, không biết tự lượng sức.” Lương Như Vân giận dữ chửi với theo.
Dương Uyển Linh dừng bước, xoay người: “Vậy thứ ba tuần sau hãy dùng thực lực để nói chuyện.”
Lương Như Vân nhìn dáng vẻ tự tin của Dương Uyển Linh, trong lòng bất giác thấy sợ hãi.
Cô ta cố lờ đi cảm giác kì lạ đó, vênh mặt hừ lạnh:
“Tôi không thích so tài mà không có phần thưởng, người nào thua phải lập tức rời khỏi công ty và mãi mãi không được bước chân vào công ty nửa bước.
Dám không?”
Dương Uyển Linh cau mày trước độ điên rồ của đối phương: “Nhất định phải chơi ác thế sao?”
Lương Như Vân liếc mắt xem thường: “Thế nào không dám à?” Cô ta nhún vai õng ẹo quay về chỗ ngồi, cảm thán một câu, “Mạnh miệng là giỏi.”
Dương Uyển Linh lắc đầu không thèm chấp với cô ta: “Tôi đồng ý.”
Cô vừa dứt lời, đám đông lần nữa xôn xao.
Trương Bình Hân làm sao bỏ qua cơ hội tốt này, trề môi đá đểu: “Dám thách thức cả đàn chị, đúng là nghé con không sợ cọp.”
La Hạnh Thư lên tiếng châm chọc, một mũi tên trúng hai đích, vừa chế giễu được Dương Uyển Linh vừa lấy lòng được Lương Như Vân:
“Tuổi trẻ không hiểu sự đời.
Chẳng cần chờ đến thứ ba tuần sau cũng biết kết quả rồi.
Ai kia chắc chắn sẽ bị chị Như Vân bỏ xa.”
Lương Như Vân được khen mà mát hết cả ruột gan, lòng hư vinh theo đó tăng cao.
Cô ta quay phắt lại, nhìn Dương Uyển Linh bằng nửa con mắt khiêu chiến: “Uyển Linh hãy trân trọng một tuần cuối cùng này nhé.”
Dương Uyển Linh cười không nói, đi về chỗ ngồi.
Sau trận thách đấu, buổi chiều liền trôi qua êm ả, không ai còn kiếm cớ gây chuyện với cô nữa.
Năm giờ đúng, mọi người lục tục tan làm.
Dương Uyển Linh đợi họ về hết mới cầm túi xách lên, đứng dậy ra về.
Lúc Dương Uyển Linh xuống tầng hầm đổ xe, Diệp Gia Quân đã ngồi ở trong xe đợi cô.
Cô mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, quay sang anh áy náy: “Xin lỗi, đã để anh đợi lâu.”
Diệp Gia Quân tỏ ý không sao, lái xe rời khỏi tầng hầm.
Ra đến đường lớn, anh đột nhiên lên tiếng hỏi, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe: “Ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào?”
Dương Uyển Linh đang lơ đễnh ngắm nhìn phố xá sầm uất, khẽ nghiêng đầu ngắm Diệp Gia Quân.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng xuyên qua cửa kính xe