“Cho nên tôi không hy vọng rằng còn phải nghe bất cứ lời nói xâu về con bé từ miệng của cô.”
“Con bé là người sắp làm dâu nhà họ Lý, chỉ cân có người dám hủy hoại hình tượng của con bé, đặt điêu tiêng xâu bên ngoài, tôi làm vợ quan chức lâu như vậy có phải là vô ích rồi không.”
“Biết điều một chút, cút ra xa một chút, nêu đê tôi biệt cô còn uy hiệp Lâm Thiên, vậy thì cứ chờ những câu chuyện cũ của cô được công khai trước công chúng đi.”
Nói xong mẹ Lý trực tiếp đầy Phùng Tịnh ra.
“Đúng là đồ rác rưởi, bắn tay.”
Sao đó mẹ Lý quay ra nói với ba người: “Còn không đi? Bà đây ngửi mùi hôi thối sắp nôn tới nơi rồi.
Cha Lý đánh mắt nhìn hai người, cả ba người đồng loạt đứng dậy khỏi sofa.
Mẹ Lý đây Phụng Tịnh ra, sau đó còn cô tình kéo tay Lâm Thiên, nhìn hai người quả.
thật rất giống hai mẹ con, không hê bị Phùng Tịnh chia rễ chút nào.
Phùng Tịnh bị nhục mạ một trận, còn bị mẹ Lý lấy được file ghi âm, nhìn mây người rời đi, chị ta không cam tâm suýt chút nữa đập vỡ cái bàn trước mặt.
“Dám chơi tôi? Cứ chờ mà xem.”
Sau khi lên xe, nước mắt Lâm Thiền ứa ra, cô không biết tại sao lại cảm thây rât xót xa.
Lý Cần thấy vậy nhanh chóng lau nước mắt cho cô: “Không sao hết, sao em lại khóc?”
“Em cảm thấy em không xứng đáng…” Lâm Thiên nghẹn ngào nói.
“Con ngoan, con đừng có gánh nặng tư tưởng, bác gái của con bao nhiêu.
năm qua đã gặp đủ mưa giông bão tô rôi, chăng lẽ chút rác rưởi đó cũng không xử lý nồi sao? Con yên tâm, bác không phải là người dê bát nạt.”
Mẹ Lý vội vàng an ủi Lâm Thiền.
“Mẹ đã từng là nữ trinh sát, em cứ yên tâm để bà ấy bảo vệ đi…nếu không mẹ sẽ rât nhàm chán đói”
Lâm Thiền vốn đang khóc nhưng khi nghe câu nói này cô lại bật cười.
“Cảm ơn mọi người…đã bảo vệ con như vậy.”
Nhà họ Lý đối xử với cô tốt thế nào cô đều ghi nhớ trong tim, đồng thời cô sẽ không lưu tình khi đôi mặt với Phùng Tịnh lân nữa Quan trọng hơn, mọi chuyện xảy