Đây là thế mạnh của cô ấy! Không ai nghỉ ngờ điêu này nữal Sau đó, La Sinh và Lâm Thiển cùng nhau rời khỏi hội trường, nhưng họ bị Phùng Tịnh chặn giữa chừng.
“Lâm tiêu thư; cô không nghĩ mình đã làm quá đáng sao?” Phùng Tịnh nhìn chiếc cúp trong tay Lâm Thiền, hỏi Lâm Thiên: “Cho dù cô không thừa nhận thì dù sao tôi cũng mang nặng đẻ đau cô 10 tháng.
Tôi và cô có quạn hệ huyết thống, cô có phải nhất thiết tuyệt tình như vậy?”
Sau khi nghe được những lời kích động của Phùng Tịnh, Lâm Thiền tỏ ra rât bình tính, cô ngắng đầu nhìn La Sinh rôi nói: “Đi thôi…”
Nhưng mà, Phùng Tịnh trực tiếp năm lấy Lâm Thiền, chỉ là bị La Sinh đột ngột đây [a: “CÔ Gaii trọng một chút, đừng có động tay, người của Cự Tỉnh không phải thứ có thê đụng vào.”
Phùng Tịnh thật vật vả mới đứng vững trên mặt đất, cũng phải tính đến hình tượng của mình trước mặt người khác: “Cậu thanh niên, đừng tức giận như vậy…”
Lâm Thiền và La Sinh không muốn quan tâm đến chị ta chút nào, và bước vệ phía trước, coi chị ta hoàn toàn như không khí.
Chỉ có Phùng Tịnh mới có thể hiểu được những lời nói của Lâm Thiển trên sân khẩu rốt cuộc đã khiến chị ta tổn thương đến mức nào.
Bởi vì bên ngoài đoán rằng, tại sao, Lâm Thiền thà chết chứ không muốn nhận mẹ ruột, nêu như Phùng Tịnh diễn như vậy, một mực bảo vệ đứa con gái của mình thì Lâm Thiền sẽ không giông như bây giờ, sẽ không ghét hận chị ta như bây giờ.
“Chị Tịnh, chúng ta về trước đi, sau đó sẽ bàn bạc kê hoạch lâu dài.”
Người đại diện nói với Phùng Tịnh.
“Cự Tỉnh không muốn tôi sống sót ah..
Phùng Tịnh thật vất vả mới đứng vững trên mặt đất, cũng phải tính đến hình tượng của mình trước mặt người khác: “Cậu thanh niên, đừng tức giận như vậy…”
Lâm Thiển và La Sinh không muốn quan tâm đến chị ta chút nào, và bước về phía trước, coi chị ta hoàn toàn như không khí.
Chỉ có Phùng Tịnh mới có thể hiểu được những lời nói của Lâm Thiển trên sân khẩu rốt cuộc đã khiến chị ta tổn thương đến mức nào.
Bởi vì bên ngoài đoán rằng, tại sao, Lâm Thiền thà chết chứ không muốn nhận mẹ ruột, nêu như Phùng Tịnh diễn như vậy, một mực bảo vệ đứa con gái của mình thì Lâm Thiền sẽ không giông như bây giờ, sẽ không ghét hận chị ta như bây giờ.
“Chị Tịnh, chúng ta về trước đi, sau