Chẳng bao lâu sau, cảnh sát nhận được tin báo con trai chị ấy vốn dĩ không sao cả, chỉ là say rượu, say đên điên dại.
Cảnh sát hỏi cậu ta vài câu rồi bảo cậu ta tiêp tục uông rượu đi.
La Anh Hồng thở dài, nghĩ đên đây chị ấy mới thực sự rất sợ hãi, nếu Phùng Tịnh thật sự thành công dẫn chị ấy đến hộp đêm, cũng không biết CUNG gì sẽ xảy ra.
Nghĩ đến đây, Đường Ninh đột nhiên quay đâu lại nói với thư ký: “Cô bây giò đi qua đó, đến tìm người phục vụ đáng tin cậy trong hộp đêm, lây điện thoại của con trai chị Hồng gọi cho.
Phùng Tịnh, nói là con chị Hông gặp rắc rồi, bảo Phùng Tịnh lập tức tới đó, nêu không ảnh trong điện thoại của cậu ta sẽ giữ không được rôi…”
“Tôi hiểu rồi, chủ tịch Đường.”
Nếu Phùng Tịnh đã muốn chơi, vậy thì vừa hay…
“Đừng vội đi.
Đợi khi Phùng Tịnh đến, chụp ảnh chị ta, không cần công bó.
Tôi tự biết xử lý.”
“Vâng.” Thư ký nhanh chóng rời khỏi công ty, mà La Anh Hồng cũng không biệt Đường Ninh muốn làm gì, chị ây chỉ cần chắc chắn rằng con trai mình không sao, lại yên tâm ngôi xuông làm việc.
Nhìn bộ dáng của La Anh Hồng, Đường Ninh đột nhiên cảm thây là một người mẹ, chị ây thật sự rất đáng thương, đã bị Phùng Tịnh ức hiệp _ nhiêu năm như vậy, nhưng chị ây vẫn luôn không có chỗ đề đánh trả.
Điều đáng sợ nhất là Phùng Tịnh vân làm chủ một thứ vũ khí sắc bén nhất, có thể khiện mũi tên đó xuyên qua trái tim chị ây bât cứ lúc nào Vì vậy, để cho La Anh Hồng hoàn toàn thoát khỏi quá khứ, phải khiến Phùng Tịnh không có vũ khí nào có thể uy hiếp được chị ấy.
Phùng Tịnh làm sao biết được bàn cờ này đã bị Đường Ninh bày binh lại.
Chị ta thậm chí còn không nghĩ tới Đường Ninh tương kê tựu kê, vì vậy khi nhận được cuộc gọi từ người, phục vụ hộp đêm, chị ta chắc chăn không thể ngu ngốc mà chạy đến hộp đêm, nhưng khi chị ta nghe thấy người phục vụ nói răng điện thoại của tên ngu ngốc đó có ảnh chụp chung của họ, thê này lại là một chuyện khác.
Nếu những bức ảnh này lộ ra, thì…
chắc chăn chị ta sẽ bị hủy hoại.
Người phục vụ còn đòi chị ta một ít tiên bịt miệng, nhưng không quá nhiều, nằm trong phạm vi chị