Sau khi Đường Ninh nghe xong, mặc dù cô biết việc kiếm chuyện của cổ động sẽ không thực sự ảnh hưởng đến ‘Vặc Đình, nhưng cô vân cảm thấy rất không vui khi đám người đó tìm đến Mặc Đình, thận chí là cảm thấy đau lòng Và áy náy.
Đôi khi cô đi quá nhanh, một mình tiền lên phía trước thường, sẽ không thể nhìn thấy những người phía sau lưng.
Đại hội cổ đông của Hải Thụy: lần này là một hồi chuông cảnh tỉnh với Đường Ninh.
Mặc Đình yêu chiều cô, chuyên hợp đồng của Tỉnh Lam lại cho cô, nhưng cô thực sự không thê ỷ vào tình yêu của Mặc Đình mà đặt anh vào thế tranh chấp.
Hiôm nay ủy viên quản trị đó không thành công nhưng ông ta vẫn có thể tiếp tục vận động các cô đông khác, lòng người rất khó khống chê, cô bắt buộc phải biết được rốt cuộc đâu là giới hạn và tiêu chuẩn.
Vì vậy sau khi về nhà, Đường Ninh trốn to phòng sách, yên lặng suy nghĩ hai tiêng đồng hồ cho đến khi Mặc Đình trở vê nhà.
“Hôm nay làm sao thế? Ngồi trong phòng sách sớm vậy.”
Đường Ninh vươn tay ôm eo Mặc Đình, một lúc sau cô mới đặt hợp đồng của Tỉnh Lam và La Sinh lên bàn làm việc của Mặc Đình: “Nếu hợp đồng đã quy định rồi thì nên nghiêm túc chấp hành, chủ tịch Mặc, như vậy mới công bằng.”
Mặc Đình nhìn hợp đồng của hai người đột nhiên hiệu được hàm ý trong hành động này của Đường Ninh.
“Lục Triệt nói với em rồi à?”
“Không phải, là chủ tịch Phạm, người muôn có La Sinh gọi điện nói khoe khoang và khiến em biết được máu chốt của bản thân.” Đường Ninh nói nhưng lời còn chưa dứt Mặc Đình đã kéo cô vào lòng.
“Chỉ là mấy kẻ tiểu nhân mà thôi, em không cần đề tâm đến.”
Đường Ninh thở phào, dựa vào vòng tay của Mặc Đình, đáp: “Em đã suy nghĩ rất nghiêm túc, em nghiêm khác với người khác, đồng thời cũng phải nghiêm khắc với bản thân mình.
Chỉ có phương pháp chín chắn này mới giành được sự tôn trọng của người khác.
Vì vậy em nhường bước không phải là vì em sợ, mà em không nỡ đề anh phải khó xử.”
“Em không muốn phí tâm sức đi đối phó những người đó, thật sự không cân thiết.”
“Quan trong hơn là Cự Tỉnh quả thật không có cách nào bảo vệ