“Em nghe chị Long nói, giám độc Phạm đã đem chuyện nảy làm loạn đến chỗ chủ tịch Mặc của Hải Thụy rồi.
Hải Thụy cũng đã tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị bắt thường phải không ạ?” La Sinh hỏi Đường Ninh.
Mặc dù cậu không biết làm sao, nhưng lại không lo lăng cho bản thân, vì trước đó cậu ây nghe giám đốc Phạm nói gia đình ông ta có cổ đông của Hải Thụy.
“Đình và chị sẽ lo việc này, em chuẩn bị đến Hải Thụy đi.”
Nghe thấy Hải Thụy, La Sinh mở miệng, nhưng lại nuốt lại lời Sắp.
ra khỏi miệng, bởi vì cậu biết chỉ có đi đến Hải Thụy mới là sự giúp đỡ lớn nhất cho Đường Ninh.
“Vâng.”
“Sau khi tiền vào Hải „Thụy, người đại diện sẽ đặc biệt cô gắng giành nguồn tài nguyên tốt nhát cho em.
Em không cân phải giỗng như lúc còn theo chị mà còn phải tự mình luyện tập,”
Đường Ninh nhìn La Sinh rồi cần thận dặn dò: “Tin tưởng chị, Hải Thụy chính là thiên đường trong trái tim của môi nghệ sĩ.”
La Sinh ngoan ngoãn gật đâu, bởi vì trong lòng cậu, từ lâu đã coi Đường Ninh như chị gái, cậu muôn bảo vệ người thân này.
Tuy nhiên hiện tại cậu ây chưa đủ mạnh mẽ, chỉ khi trở thành nghệ sĩ hàng đầu thì cậu ấy mới có quyên lên tiêng và có thể, bảo vệ những người mà cậu ấy muốn bảo vệ.
“Em sẽ không bao giờ quên Cự Tinh đã cho em một sinh mệnh thứ hai.”
Đường Ninh mỉm cười xoa đầu La Sinh.
Đây là một cậu bé tốt, coi trọng tình nghĩa.
Đương nhiên, mặc dù La Sinh đến Hải Thụy, Hải Thụy cũng không đề cho La Sinh ra mặt thanh minh, mà tiếp.
tục để bạo lực trên mạng, và định vị của Hải Thụy đối với La Sình cũng gần giồng như Đường Ninh nghĩ.
Tất cả đều cùng một thây mà ra.
“La Sinh, tôi biết em không nỡ xa Cự Tịnh và Đường Ninh, nhưng em chỉ cần nhớ những gì Đường Ninh đã làm cho em.” Người đại diện của La Sinh ở Hải Thụy nói với La Sinh: “Lần này hội đồng quản trị đang gây rắc rồi rất lớn.
Cổ đông đều khiến trách tại sao Đường Ninh lại không làm theo cam kết chuyền nhượng nghệ Sĩ, mặc dù sau đó Mặc Đình đã điều khiển được thế cục nhưng Hải Thụy suy cho cùng vấn là một tập đoàn đa quốc gia,