“Vì vậy em lại nghĩ đến anh, bởi vì động ý với em quay.
‘Kiến chúa’ mà gân đây anh xoay vòng vòng giữa công ty, nhà, rồi lại trường quay, chạy tới chạy lui, em thật sự rât sợ…”
Mặc Đình hiểu cảm giác của Đường Ninh, cũng hiểu cho sự hoang mang bởi chuyện xảy ra bắt ngờ.
Không ai có thê chịu đựng được sự biên mật đột ngột của một con người.
Hơn, nữa, cảm xúc của Đường Ninh vốn đã mẫn cảm hơn người khác, cô sẽ không kìm lòng được mà nghĩ tới những người bên cạnh mình, sau đó bắt đầu áy náy.
Vì vậy, Mặc Đình lại ôm Đường Ninh vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô: “Em phải mạnh mẽ lên, đàn ông không hẳn là có thê nhưng sẽ làm khó bản thân, sao em phải đi gánh chịu những thứ mà bản thân không phải chịu đựng chứ?”
“Kiên cường lên nhé!”
Nghe xong những lời này, Đường Ninh nhật quyết muôn đên phim trường.
Mặc Đình biết lúc này cô cần phát tiết, vì vậy liền đi cùng cô tới đó.
Mọi người biết được tin tức Kiều Sâm qua đời đều vô củng đau thương, thậm chí nhiều người còn cho rằng nếu ‘Kiến chúa không có Kiều Sâm thì sẽ không còn là “Kiến chúa” nữa, cũng sẽ không có một ai giảnh nhiều tâm huyết và tình yêu cho ‘Kiên chúa”
như Kiêu Sâm.
Vì vậy khi Đường Ninh vừa đến phim trường, tất cả mọi người đều nhìn cô và hỏi: “Chủ tịch Đường, Có quay phim nữa không? Quay thế nào đây?”
Đường Ninh khựng lại một chút rồi trả lời mọi người: “Bộ phim đương nhiên phải tiếp tục quay, tôi đã liên lạc với đạo diễn An Tử Hạo, chờ cậu ấy sắp xếp một chút sau đó sẽ tới đây đảm nhiệm tiếp công việc của Kiều Sâm.”
Mọi người nghe xong cũng không mấy hào hứng.
Cho nên Đường Ninh nói tiếp: “Tôi biết mọi người rất khó chấp nhận chuyện.
đạo diễn Kiều Sâm ra đi, tôi cũng vậy.
Nhưng tâm nguyện lớn nhất của đạo diễn Kiều Sầm khi còn sống chính là được nhìn thấy ‘Kiến chúa’ ra rạp, vì vậy tôi mong răng trong thời gian sắp tới mọi người có thể.
công hiền cho bộ phim này với tinh thần nỗ lực cao nhát.
Chờ đến ngày bộ phim được ra rạp, Đường Ninh tôi sẽ nhớ tên từng người một, nhớ từng khuôn mặt của mỗi người.”
Nghe xong những lời này của Đường Ninh,