“Em mệt rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi.” Mặc Đình khi thấy cô có vẻ mệt liên nói.
“Đình… đưa em đên phim trường.
Em muôn xem Tử Hạo và các nhân viên làm việc với nhau như thế nào.”
Đường Ninh trả lời: “Anh cũng biết đấy, “Kiến chúa” thực sự đã khiến chúng ta tốn quá nhiều công sức, thậm chí Kiều Sâm còn phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Em không muôn có thêm bất kỳ chuyện ngoài ý muôn nào nữa.”
:SUUE khỏe của em bây giò rât quan trọng.” Sau đó, Mặc Đình trực Tiệp đưa Đường Ninh về nhà, dỗ cô nghỉ ngơi: “Anh hứa, khi em tỉnh lại, anh sẽ đưa em đến phim trường.”
Để làm cho Mặc Đình cảm thấy an tâm, Đường Ninh gật đầu và buộc mình phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chỉ là trong đầu Đường Ninh luôn nghĩ đên bộ dạng của Kiều Sâm nằm trong quan tài, còn có mọi chuyện xảy ra bên ngoài tang lễ hôm nay, cộng với sự râm rộ ép người của giới truyền thông, Đường Ninh chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần kiệt quệ.
Thấy cô đã ngủ say, Mặc Đình rời khỏi phòng ngủ, vào phòng làm việc gọi điện cho Lục Triệt: “Sắp xêp Phương Dục quan hệ công chúng.
Tôi không muôn nghe thây chủ đê cái chết của Kiều Sâm và Đường Ninh có liên quan nữa.”
Nhìn thấy Đường Ninh kiệt sức, Mặc Đình cảm thây đau lòng.
“Mạnh tay lên, còn phóng viên ở công Sở cảnh sát hôm nay nữa, tìm ra kẻ tung tin đồn thất thiệt khiến hắn vĩnh viễn biến mắt khỏi giới này, đồng thời cảnh cáo đồng nghiệp hãn như một lời răn đe.”
“Sau này bảo Phương Dục tự giác nhận tin tức vê Ninh.
Dù sao CÔ ây cũng là nghệ sĩ dưới trướng của Hải Thụy, Phương Dục giải quyêt chuyện đó là hợp lý.”
“Tôi biết rồi, thưa chủ tịch.” Lục Triệt trả lời.
Rốt cuộc vẫn là không thể nhịn được, mặc dù ngoài miệng luôn nói sẽ không can thiệp vào sự phát triển và quyêt định của Đường Ninh, nhưng khi Đường Ninh thực sự bị tổn thương, chẳng phải người đau lòng chính là Mặc Đình sao?
Vì vậy, thông qua sự can thiệp của Hải Thuy, dư luận bảo Đường Ninh giết Kiều Sâm đã không còn thấy tăm hơi nữa, những người còn lại đang bàn tán vệ tuyệt tác của giám đốc Phạm bên ngoài nhà