“Bọn họ là được Đường Ninh mời đến… nếu không tại sao chỉ chú ý tới Đường Ninh, còn phát biểu làm nhục tôi?” Mặc Vũ Nhu mạnh mẽ, lớn tiếng hỏi.
Mina nghe xong phiên dịch, mặt lộ ra một tia cười nhạt: “Vốn dĩ hôm nay là một ngày đáng ăn mừng.
Tôi không muốn so bì đến cô, nhưng Mặc tiểu thư, tôi chưa từng thấy cuốn tạp chí nào chụp hai người mẫu trên trang bìa, một người mẫu nổi như vậy, mà độ nhắc đến của người còn lại gần như là không.”
“Không…”
“Cô có biết đó là khái niệm gì không? Có nghĩa là, ngoại trừ những người có mặt, toàn bộ nước Mỹ, thậm chí toàn bộ thế giới, hễ là người xem tạp chí này đều không chú ý đến sự tồn tại của cô.”
Người phiên dịch dịch nguyên vẹn những lời của Mina cho Mặc Vũ Nhu nghe…
Mặc Vũ Nhu vừa nghe, sắc mặt liền tái nhọt…
“Chuyện này không thể nào, đây nhất định là âm mưu của các người, là các người hại tôi…” Mặc Vũ Nhu không tin, cô ta tồn tại rõ ràng, chân thực trên tạp chí, làm sao có thể không ai nhắc tới?
Điều này là không thẻ…
“Cô không biết trình độ của cô thế nào sao? Trước khi xuất bản tuần san, chúng tôi đã chuẩn bị trước cho việc cô sẽ trở thành nền, nhưng tôi không ngờ đến làm nền cô cũng làm không nỏi, làm cảnh nền, đến một tia cảm giác tồn tại cũng không có…”
Mina lấy ra một cuốn tạp chí mới nhát, sau đó đưa cho Mặc Vũ Nhu xem.
Nếu như trước khi tham gia bữa tiệc ăn mừng này, Mặc Vũ Nhu vẫn có thể nhìn thấy sự tồn tại của chính mình.
Nhưng sau khi nghe tất cả mọi người đều nói rằng cô ta là cảnh trong màn sân khấu…
Sự tự tin của cô ta mới ầm ầm sụp đổ.
Bởi vì Đường Ninh rất giỏi lợi dụng hoàn cảnh, nên cô ta thực sự trông giống như cảnh nền.
Còn đôi mắt của Đường Ninh linh động, tươi sáng như vậy, cùng thần sắc dại ra, thách thức của cô ta, hoàn toàn là khác nhau một trời một vực…
Đây là lý do tại sao Mặc Vũ Nhu cô không được ai nhắc đến!
Vì không ai thấy cô là người sống!
Mặc Vũ Nhu sau khi cầm lấy tạp chí, lùi lại vài bước, nếu không phải có Hàn Vũ Phàm ôm, cô ta đã suýt ngã khỏi sân khấu.
“Tôi nghe nói ở nước các cô, còn có bài báo so sánh cô với Hoắc Thanh Thanh… Nếu tôi là cô, cả đời này tôi sẽ trốn ở Mỹ, vì tôi không còn mặt mũi nào để về nước nữa.”
Mặc Vũ Nhu như bị sét đánh… Đầu óc cô ta trống rỗng, đồng thời mắt nhìn chằm chằm vào chính mình trên bìa tạp chí, không phải… Rõ ràng tất cả mọi người đều khen ngợi sự chuyên nghiệp của cô ta, không thể có chuyện đến cả Đường Ninh cô ta cũng không bằng, tuyệt đối không thể nào, chắc chắn là Đường Ninh đã giở trò, chắc chắn là như vậy…
“Đường Ninh, tôi không ngờ cô lại hại tôi như vậy!” Mặc Vũ Nhu điên cuồng chỉ trích Đường Ninh.
Còn Hàn Vũ Phàm cũng vô cùng oán giận nhìn Đường Ninh: “Cô đúng là dùng mọi thủ đoạn để trả thù.”
“Trả thù?” Đường Ninh nở nụ cười xinh tươi: “Hàn tổng, vậy anh nói xem, một người đến chỗ dựa và có người quản lý vàng cũng không có như tôi, ngay cả trang phục chụp hình cũng bị người khác cướp mát, thì dùng mọi thủ đoạn kiểu gì?”
CÓ “Người khiến cô ta không được mọi người nhắc đến là tôi sao?
Rõ ràng là do cô ta không đủ chuyên nghiệp…”
“Hay là, người khiến cô ta không còn mặt mũi nào về nước là tôi? Đó cũng là bởi vì các người không biết xấu hỗ mà xoa đùi người khác…”
“Nếu đây được coi là trả thù… vậy thì việc trả thù thực sự vẫn còn đợi ở phía sau cơ.” Nói xong, Đường Ninh và Mina đối mắt nhìn nhau một chốc, rồi Mina bị người đại diện của ISN mời ra ngoài.
Đó là hai người đàn ông người Pháp cao to, điển trai, chỉ thấy sau khi họ đi trên thảm đỏ liền tới trước mặt Đường Ninh và Mina, sau đó, ôm ấp thân mặt, rồi quay người lại nói với tất cả các vị quan khách: “Chúng tôi sẽ mời siêu mẫu Đường Ninh trở thành người đại diện khu vực châu Á của ISN chúng tôi…”
Thương hiệu đầu tiên của Pháp với lịch sử hàng thế kỷ, khi dự định mở rộng quy mô lại để Đường Ninh làm người đại diện của bọn họ, lại còn là cả khu vực châu Á nữa…
Còn mấy hoạt động đại ngôn mà Mặc Vũ Nhu ôm đùi mà có được mặc dù số lượng nhiều