Đường Ninh nhìn Mặc Đình, trong lòng chợt lóe lên một nỗi phiền muộn, một người như Mặc Đình hoàn toàn có thể tìm được một người vợ xinh đẹp tài đức vẹn toàn, không gây phiền phức cho anh, không khiến anh phải lo lắng và không phải vì cô mà xung đột với người của Hải Thụy.
Nhưng mà, người cô đã gặp được thì kiếp này cô cũng không thể buông tay được nữa, vì thế, cô nhìn xuống bàn tay phải của Mặc Đình, siết chặt ngón tay của mình vào ngón tay Mặc Đình, cảm nhận được sự ấm áp của anh.
“Khi con người ta ở trong nghịch cảnh, họ trở nên đặc biệt dễ bị tổn thương, nhưng chỉ cần anh có thể làm được thì anh sẽ làm cho em, còn nếu không làm được, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.”
Sau khi nghe những lời này, Đường Ninh dở khóc dở cười, nước mắt lưng tròng, bởi vì trên đời này, chỉ có cô mới có thể biết được Mặc Đình đối với cô tốt như thế nào.
Mặc Đình sợ cô khóc, người phụ nữ nhỏ bé này rất thích khóc, vì vậy anh chỉ có thể vuốt ve mái tóc của cô, đó là lời động viên và an ủi không nói nên lời…
Nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt, chị Long không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp giữa hai người, nhưng Hàn Vũ Phàm đã gọi liên tiếp hơn mười cuộc điện thoại, chị Long do dự mãi cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Đường Ninh.
Đường Ninh sắp xếp lại cảm xúc của mình, sau khi bình tĩnh lại, cô mới kết nói điện thoại với Hàn Vũ Phàm: “Có chuyện gì vậy?”
Tuy nhiên, đầu bên kia điện thoại… im lặng thật lâu, Đường Ninh không có kiên nhẫn chờ đợi, vừa định cúp máy, Hàn Vũ Phàm đã nói: “Đường Ninh… Anh bị đuổi khỏi hội đồng quản trị rồi.”
“Nên là như vậy.” Đường Ninh thẳng thừng đáp.
“Công ty sắp phá sản.
Nhà và xe sẽ bị tòa lấy đi.
Anh không còn nơi nào để đi.
Anh định đi nước ngoài, nhưng anh muốn đưa em đi cùng.
Anh đã xem tuyên bố của em rồi, chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi, em không rửa sạch được đâu!” Hàn Vũ Phàm vội vàng nói nhiều lời, có vẻ như anh ta đã thực sự bị đánh bại, lần này không còn chỗ để quay đầu.
“Đường Ninh, chỉ cần em đi cùng anh, anh sẽ bỏ qua chuyện em đi tìm tên cặn bã họ Lý kia sau lưng anh, nếu trở về như lúc đầu chúng ta sẽ rất vui vẻ.”
“Anh biết em vẫn yêu anh, nếu không thì sao em vẫn ở lại Thiên Nghệ mà không chịu rời đi chứ, em trở về đi…”
Nghe được những lời này, Đường Ninh lộ ra vẻ mỉa mai, giễu cợt trước giờ chưa từng có, cô chỉ muốn biết tại sao Hàn Vũ Phàm vẫn có thể lớn mặt như vậy và tại sao anh ta vẫn còn có thể nói những điều như vậy.
Vì vậy, Đường Ninh im lặng vài giây, giọng nói lạnh hơn trước rất nhiều: “Tôi chưa bao giờ ở lại Thiên Nghệ bởi vì tôi yêu anh, mà là vì tôi muốn tận mắt nhìn thấy anh sống còn không bằng chết.”
“Chỉ là tôi không ngờ rằng, tôi không đối xử hung ác với Mặc Vũ Nhu mà cô ta lại có thể tự hủy hoại chính mình để anh thân bại danh liệt.”
“Hàn Vũ Phàm, tự mình xuống địa ngục đi, tôi sẽ không ở bên anh, và sẽ không có ai ở bên anh đâu…”
Sau khi Đường Ninh nói xong, Hàn Vũ Phàm ở đầu bên kia điện thoại đang định trả lời, nhưng… Mặc Đình lại nói vào tai Đường Ninh không chút do dự: “Anh đến thư phòng xử lý chuyện một chút.”
Đường Ninh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra Mặc Đình không có ý định giấu giếm Hàn Vũ Phàm nên mới thẳng thắn như vậy, vì vậy, Đường Ninh nhẹ nhàng gật đầu nói với Mặc Đình: “Đừng mở máy lạnh quá lớn.”
“Được.” Mặc Đình gật đầu, tuy rằng thật sự tiến vào phòng làm việc, nhưng lại gọi Lục Triệt một cuộc điện thoại.
“Hãy cử người bí mật theo dõi Hàn Vũ Phàm, đừng để anh ta chạy lung tung, cũng đừng để anh ta tiếp xúc với bất kỳ phương tiện truyền thông nào.”
“Vâng, tổng giám đóc.”
Đặt điện thoại xuống, Mặc Đình mở tập tài liệu trong tay như không có