Trên đường đến đài phát thanh, Đường Ninh xuống xe mua thuốc, sau đó tìm nước ấm, tận mắt nhìn Mặc Đình uống rồi mới thôi.
Mặc Đình nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, khóe môi nở nụ cười: “Đã uống thuốc rồi, vẫn còn giận à?”
“Vậy lần sau bị tiếp, anh vẫn sẽ không nói cho em biết à?”
Đường Ninh nghiêm túc nhìn anh hỏi.
“Anh biết em rất mạnh mẽ, có thể bày mưu nghĩ kế, quán xuyến mọi việc, luôn để người khác thấy một mặt xinh đẹp hào nhoáng, nhưng là vợ chồng thật sự, lúc em cần anh nhất, anh nên ở bên cạnh em.
Em cảm thấy đây là chuyện nhỏ nhưng anh vẫn sẽ lo lắng…”
“Mặc Đình, tình yêu mà em muốn thực sự không phức tạp như thế, có người quan tâm em, có người em quan tâm, chỉ vậy thôi.”
Nghe xong lời này, Mặc Đình trầm mặc hai giây, sau đó duỗi tay ôm Đường Ninh vào trong lòng: “Sau này sẽ không thế nữa…
đều sẽ nghe theo ý em.”
Đường Ninh đấm vào ngực Mặc Đình, giống như phản kháng trong im lặng, sau đó cũng ôm chặt lấy eo anh.
Với tư cách là đế vương của vương quốc giải trí, sát phạt quyết đoán là trạng thái bình thường của anh.
Dù sao đây cũng là một thế giới tàn khốc, mà ngành công nghiệp giải trí thực tế hơn bắt kỳ ngành nào khác.
Tuy rằng anh chưa đến mức cải trang, nhưng xác thực thì không thích dùng khuôn mặt thật đi gặp người, nhưng người phụ nữ nhỏ bé trong lòng này…
Ề Đến một cơn cảm cúm nhỏ cũng có thể khiến cô ấy lo lắng…
Giống như diện mạo nguyên sơ, đơn thuần nhất giữa con người với nhau được trưng bày trước mặt anh.
Đúng vậy… thích một người thì cứ yêu, làm nũng, nỗi giận, cho đi là được rồi, sao trước mặt người mình yêu mà cũng phải căng mình chống đỡ mệt mỏi như vậy?
Hai người lặng lẽ và ám áp ôm lấy nhau, như thể họ đang hấp thụ thân nhiệt của nhau.
Sau đó, điện thoại của Đường Ninh vang lên tiếng báo thức 7h50′.
Hội nghị của Đài phát thanh sắp bắt đầu, nhưng cô vẫn còn trên đường…
Đường Ninh nhíu mày, nhưng không nói gì.
Tuy nhiên Mặc Đình đoạt lầy điện thoại, nói với cô: “Anh sẽ không để em chịu oan ức…”
Phòng hội nghị ở Đài phát thanh.
Người phụ trách, bao gồm cả người chủ trì và những vị khách mời khác đều đã đến rồi mà Đường Ninh vẫn chưa xuất hiện.
Người phụ trách liếc nhìn chị Long đang ngồi ở chỗ của Đường Ninh, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.
Chị Long nhìn thấy thì trong lòng lộp bộp một tiếng, linh cảm không tốt.
Đài phát thanh này rất nỗi tiếng trong ngành.
Tuy không phải là tiết mục trực tiếp nhưng lại rất nỏi tiếng trong giới vì sản xuất công phu, tỉnh xảo và quy trình tỉnh vỉ, chính xác.
Đương nhiên, có rất nhiều nghệ sĩ tranh nhau xuất hiện trong
chương trình này.
Mà Đường Ninh là một người mẫu có chút Ä: gIÁ.
> > % Ấ Ấ Ấ ^ r nổi tiêng, sức ảnh hưởng ít nhật trong số bôn nghệ sĩ được mời, lại chỉ để trợ lý xuất hiện qua loa chiều lệ.
Người phụ trách là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, bởi vì còn trẻ tuổi nhưng tóc trắng nên nhìn có chút già dặn, trực tiếp vươn tay chỉ chị Long nói: “Bà cô béo chết tiệt, cô có thể đi rồi, người mẫu nhà cô sau này đừng nghĩ đến việc xuất hiện trong tiết mục của tôi.”
Không phải chị Long chưa từng nỗ lực mà đơn giản là đối phương dầu muối đều không vào, dù là lý do gì đi chăng nữa mà bạn không có mặt đúng giờ đã hẹn, thì có nghĩa là bạn thiếu chuyên nghiệp, không có đạo đức nghề nghiệp.
Những người khác cũng không kiên nhẫn nhìn chị Long, như thể đang nhắc nhở cô nhanh rời đi, để không ảnh hưởng đến tiến độ công việc của người khác.
Mỗi người đều đến từ khắp nơi, không phải chỉ có người mẫu nhà cô mới bận…
Chị Long lúng túng đứng dậy đang định rời đi, nhưng Đường Ninh đã thở dốc, xuất hiện ở cửa phòng hội nghị: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Người phụ trách nhìn thấy Đường Ninh, trực tiếp đứng lên, phát lửa giận: “Cô cho đây là chợ rau à? Muốn đến lúc nào thì đến? Đường Ninh, tôi nói cho cô biết, hãy dẫn trợ lý của cô nhanh chóng rời đi.
Một người dựa vào việc leo lên giường để thành chủ đề hot thật coi mình là đĩa đồ ăn à?”
Đường Ninh sửng sốt một chút, trấn tĩnh lại tâm trạng của mình, sau đó kéo chị Long đến bên người: “Chúng tôi sẽ đi ngay.”
“Đường Ninh…”
“Không sao đâu.” Đường Ninh lắc đầu, liếc nhìn những người khác trong phòng hội nghị, cũng không thấy xấu hỗ, mà