“Dương Tịnh, tôi không biết Đường Ninh còn tỏa sáng được mấy năm nữa, nhưng… nếu cô tiếp tục đối đầu với Đường Ninh, thì sẽ chỉ có mấy ngày dễ chịu nữa thôi…” Tú Đạo nhịn không được, nói hộ Đường Ninh.
“Với địa vị của Đường Ninh, quả thực không thể vào được công ty quản lý hạng nhất.
Dù sao thì nhân tài trong giới này vô cùng dồi dào, nhưng… ngay cả Lan Hề cũng không thể nói Đường Ninh không đủ tư cách, cô là một người đại diện, có phải đã quá coi trọng bản thân rồi không?”
Dương Tịnh không vui, âm trầm liếc nhìn Tú Đạo, cảm thấy cậu ấy dường như quản hơi nhiều chuyện.
Dù cậu ấy và Lan tổng là bạn, nhưng cũng không thể nhúng tay vào việc nhà của người ta chứ?
“Cậu yên tâm, vì tôi có thể nói ra lời này, thì đã nắm chắc mười phần, Đường Ninh… nhất định không thể tiến vào Tranh Điền!”
Tú Đạo cảm thấy Dương Tịnh quá tự tin, tự cao tự đại.
Cô ta lại là cấp dưới đắc lực của Lan Hè, chẳng trách Lan Hề không cho cô ta biết chuyện chủ động ký kết với Đường Ninh.
Có vẻ có kịch vui để xem rồi.
“Đúng rồi, tôi và Lan tổng của các cô là bạn bè, nên đối với cô vẫn tính là khách sáo, sau này… chỉ cần là sàn diễn của tôi, cô không cần lại tới, tránh cho phải chán ghét nhau.
Về điểm này, tôi sẽ tự gọi điện cho Lan tổng của các cô.”
Còn về Tần Lộ đó…
vi Vệ Đưa cả cậu đến giành mở màn show diễn hẳn sẽ là một chủ đề tin tức không tồi… Không biết làm vậy Mặc Đình có hài lòng không.
Trên đường về nhà, Đường Ninh thoải mái dựa vào người Mặc Đình, như thể trên thế giới này không có nơi nào khiến cô cảm thấy an toàn và vững chắc như trong lòng anh.
Mặc Đình khá hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Đường Ninh, có vẻ như Đường Ninh đang thực sự nghiêm túc xem xét mối quan hệ của họ, chứ không phải chỉ nói mà thôi.
“Lan Hề nhờ em dạy dỗ Dương Tịnh, nhưng là càng làm cho tính kiêu ngạo của cô ta tăng thêm…”
“Người như Lan Hề làm sao không đoán được kết quả này.
Ý của cô ấy là để Dương Tịnh càng bành trướng hơn.” Mặc Đình nhẹ nhàng nói: “Đôi khi, bọn anh thường dạy dỗ những cấp dưới không nghe lời như thế này, khi họ không biết chừng mực, chỉ có cách này mới đem lại hiệu quả.”
Đường Ninh cười đáp: “Em có thể hiểu cách làm này.”
Có khi bạn tận tình khuyên bảo một người, lại thường không bằng khiến cô ta gục ngã, càng nhanh càng nhớ sâu sắc.
“Rất mệt rồi à?”
“Cũng may là lúc đó ở Pháp có ghi chép liên tục việc thay đồ, thử quần áo trong 20 tiếng.” Đường Ninh vòng qua eo Mặc Đình, rồi nói nhỏ vào tai anh: “Lẽ nào anh không thấy em chỉ muốn làm nũng thôi sao?”
Mặc Đình khế cười, vô thức ôm cô chặt hơn.
Sau khi trở về nhà, hai người nhanh chóng tắm rửa, nghỉ ngoi.
Mặc Đình cùng Đường Ninh xem TV.
Khi trên màn hình toàn hiện lên ba chữ Tiểu Đường Ninh, lông mày của Mặc Đình không chỉ cau lại đơn giản như vậy: “Cô Lam Vũ này gần đây rất tích cực lên hình.
Star Times dường như đang tạo đà để cô ta lên các Chương trình tạp kỹ.”
“Nhưng em không thể vì ba chữ Tiểu Đường Ninh mà làm gì cô ta.” Đường Ninh nói đều đều: “Như thế, chỉ bị gọi là nhỏ mọn, đến một biệt danh cũng muốn truy cứu.
Hơn nữa Lam Vũ mới mười sáu tuổi.
Trong mắt khán giả, cô ta chỉ là một đứa trẻ, cần được đối xử dịu dàng.”
“Nhưng cô ta không cho là bản thân còn nhỏ…”
“Đình, anh không cần phải can thiệp vào chuyện này.
Em nghĩ so với anh, Lan Hề càng nhìn không quen loại hành vi này.
Cô ấy muốn chuẩn bị một buổi lễ ký kết hoành tráng cho em chắc chắn là một phần lý do để nhắc nhở Star Times, để đối phương đừng quá đáng.
Lan Hề đưa đội ngũ đi vận động, có thể tiết kiệm cho em không ít tinh lực.
Dù sao, loại người như Lam Vũ… còn không thể xưng là đối thủ, em… không muốn tốn tinh thần, cô ta còn nhỏ quá…”
“Người tuy nhỏ, nhưng thủ đoạn… lại không nhỏ chút nào.”
Mặc Đình bình luận.
Anh đương nhiên không cần ra tay, chỉ là… Lam Vũ không nên nghĩ là mượn bóng