Khi không có được sự giúp đỡ, thì càng hy vọng nhiều hơn bản thân mình có được sức lực mạnh mẽ nhát, bởi vì trên thế giới này, đôi khi kẻ mạnh ỷ thế hiếp đáp kẻ yếu kém đến mức quá đáng.
Tất cả mọi người đều biết rằng chị Long là trợ lý của Đường Ninh, nhưng chị ấy lại xuất hiện ở show diễn Hải Nghệ, trên người treo những túi đồ lớn túi đồ nhỏ, lắc lư đi theo sau Lý Đan Ni, nghe theo lời dặn dò của Lý Đan Ni, bị Lý Đan Ni khua tay múa chân (*) ngang ngược áp bức.
(*): ra vẻ đắc ý “Từ trước đến giờ có phải Đường Ninh chưa bao giờ dạy chị quy củ phép tắc đúng không? Bây giờ chị là trợ lý của Lý Đan Ni, nhìn thấy người khác lại không biết chào hỏi, người khác còn tưởng là thái độ làm việc của Đan Ni có vấn đề đó.”
Người đại diện chọt vào trán chị Long, trách móc như phát điên vậy.
“Tôi không biết là Đường Ninh có gia giáo hay không, nhưng…
chị… hôm nay đã đi theo Đan Ni rồi thì nhất định phải bày tỏ ra thái độ cung kính.”
Chị Long chịu đựng sự sỉ nhục, chịu đựng những lời mắng mỏ, chịu đựng ánh nhìn chế giễu của những người xung quanh, cúi đầu đáp lại: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý.”
“Đan Ni sắp vào trang điểm ngay bây giờ rồi, chị đừng có mà xớ rớ lung tung khắp nơi như một đứa mới vào nghề như vậy, đi vào trong xe lấy giày của Đan Ni cầm qua đây!”
Chị Long cố nhẫn nhịn, đôi tay nắm lấy thành nắm đắm, sắc mặt dần đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt mang theo nỗi phẫn nộ đang ngắm ngầm chịu đựng, và cũng mang theo những giọt nước mắt đang rưng rưng vì nhục nhã…
Người đại diện của Lý Đan Ni nhìn thấy dáng vẻ của chị Long, buông đôi tay đang khoanh tròn xuống đi đến trước mặt Lý Đan Ni mỉm cười đắc ý: “Người của Đường Ninh không giống như người bị sai khiến chút nào, mà giống như một con chó vậy!”
“Thứ ở trong giày, anh đã đặt xong rồi chứ?” Lý Đan Ni ngồi trước gương, để cho thợ trang điểm trang điểm cho cô ta.
“Yên tâm…tiết mục đặc sắc như vậy, sao anh có thể để xảy ra sơ suất được chứ?” Người đại diện quan sát Lý Đan Ni trong gương, trên mặt để lộ ra một nụ cười thần bí.
Từ trước đến giờ hậu đài của show diễn vẫn luôn bừa bộn lung tung lại còn rất tệ, cho dù là người mẫu quốc tế như Lý Đan Ni thế này, gặp phải một thương hiệu hàng đầu quốc tế cũng sẽ không nhận được bất cứ đãi ngộ nào vượt qua ngoài mong đợi, cũng phải chen chúc với một đám người mẫu mới trong một căn phòng trang điểm.
Chốc lát sau đó, chị Long cầm giày của Lý Đan Ni mang đến trước mặt Lý Đan Ni.
Người đại diện nhìn cô ta một cái, rồi hừm một tiếng: “Còn ngắn người ra đó làm gì? còn không mau quỳ xuống thay giày cho Đan Ni?”
Thay giày cho nghệ sĩ, loại chuyện giống như vầy cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng…
Cô là trợ lý của Đường Ninh, lại phải cúi đầu hạ giọng quỳ xuống trước mặt Lý Đan Ni, thay giày cho kẻ thù.
Chị Long chịu đựng nỗi đau đớn nóng rát nơi cỗ họng, cầm giày quỳ xuống dưới đất một tay cởi giày cao gót, một tay còn lại đỡ lầy chân phải của Lý Đan Ni, thế nhưng…
Chiếc giày mang đến một nửa…Lý Đan Ni đột nhiên thét gào lên một tiếng, một chân đạp vào người của chị Long, bởi vì trong chiếc giày vậy mà lại đặt một cây kim ghim nhọn hoắt.
Tiếp theo đó, “bốp”…
Một tiếng tát vang lên, một cái bạt tai của người đại diện trực tiếp tát vào mặt chị Long, rồi chỉ vào mặt chị ấy chửi như tát nước: “Lá gan của chị không nhỏ đó, chị vậy mà lại bỏ kim ghim trong giày của Đan Ni, có phải chị muốn làm cho Đan Ni không thể đi catwalk (*) được đúng không?”
(): bước đi trình diễn thời trang.
“Là Đường Ninh sai chị làm như vậy có đúng không?”
Chị Long bị cái tát tai này làm cho choáng váng, đôi má trên gương mặt dần dần lộ ra rõ rệt những dấu tay…
“Tôi chưa từng bỏ kim ghim gì cả, khi tôi cầm đến thì nó đã là như vậy rồi.”
“Chị còn ngụy biện?”
Người đại diện lại tát thêm một bạt tai nữa vào mặt bên phải của chị Long, như thể cô ta đã dùng sức quá mạnh đến mức lòng bàn tay của mình cũng bị đau, người đại diện vội vũ vũ bàn tay hai cái.
“Mọi người đều nhìn thấy hét rồi!”
Chị Long nhìn ánh mắt của những người xung quanh, trong những ánh mắt đó đồng tình có, mỉa mai có, chế nhạo có, xem náo