“Không phải chúng tôi muốn đối đầu với Đường Ninh, mà là Đường Ninh đối đầu với chúng tôi, công ty là một tập thể, còn Đường Ninh lại là người mẫu của công ty, cô ta có bao giờ từng phục tùng mà nghe theo sắp xếp của Lan Hề chưa? An Tử Hạo, cậu cũng đừng quên, không có Tranh Điền thì đã không có cậu, càng sẽ không có Đường Ninh ngày hôm nay.”
Lời của La Hạo nói ra rất có khí phách, ngữ khí mang theo mây phần thách thức và giễu cọt.
“Không, An Tử Hạo cậu đã đánh mắt đi tư cách người đại diện kim bài rồi, bởi vì cậu đã bán đứng Lan Hà.”
An Tử Hạo nghe xong lời nói này của La Hạo, khóe miệng nhếch lên có chút mỉa mai, nhưng tâm trạng bỗng dưng không hề có cảm giác nặng trĩu như trước kia: “La Hạo, tôi có tư cách đó hay không, không phải cậu nói là được.
Suy cho cùng, vị trí tổng giám sát nghệ sĩ đó cũng là do tôi không cần nữa, Lan Hè mới đưa cho cậu thôi, so với cậu thì có vẻ như tôi hiểu rõ làm thế nào để trở thành một người đại diện, còn nữa…”
“Trước tiên cậu phải làm một con người trước đãt”
“Còn về vị trí của tôi, Tranh Điền không có người nào có thể thay thế được, bởi vì tôi tin rằng, với thâm niên và lai lịch gửi tôi còn có cả việc nắm rõ nhiều cơ mật của Tranh Điền như vậy, dù cho Lan Hề phải chọn một người rời khỏi cũng chưa chắc là An Tử Hạo tôi.”
Nói xong, An Tử Hạo cúp máy, vốn không có dự định để tâm đến mệnh lệnh của Lan Hè.
Chỉ có điều, cuộc nói chuyện này cuối cùng cũng bị chị Long khi đi ra ngoài tìm người nghe thấy: “Cái đó…show đã bắt đầu rồi, cậu muốn xem không?”
“Đương nhiên muốn xem rồi, đây là sàn diễn chữ T quốc tế của Đường Ninh mà.”
Sàn diễn chữ T quốc tế đại diện cho điều gì? những lời mời tràn ngập trong mail của anh đã nói rõ lên điều đó, những bức mail tiếng trung trước đó toàn bộ đã biến thành những bức mail bằng tiếng anh.
Đây vẫn là những điều mà Đường Ninh không có trước khi sải bước trên sàn diễn, bởi vì trong tuyên truyền của JK, sớm đã thêm vào gương mặt phương Đông thần bí này, mà cô chính là nguồn vốn khiến cho người ta phải trông đợi và tín phục, nó nằm ở trào lưu Đông Phương nổi lên từ Bắc Mỹ, và nguyên tố Đông Phương đã trở thành nguyên tố hot (*) nhất của giới thời thượng mấy năm gần đây.
(*) nỗi tiếng phổ biến, gây sức hút.
An Tử Hạo và chị Long đối mắt nhìn nhau, đang định đi vào trong giáo đường, nhưng khi xoay người lại, lại nhìn thấy hai người Mỹ một nam một nữ ngồi xổm trên bậc thềm hút thuốc.
Đây vốn dĩ là chẳng có gì để chú ý cả, nhưng An Tử Hạo vẫn thấy mẫn cảm với hai chữ Đường Ninh mà anh loáng thoáng nghe được từ miệng của hai người bọn họ.
“Anh nhận của đối phương bao nhiêu tiền?”
ể “Mấy cái tên nhà giàu mới phát phương đông đó xuất tiền thật sự không ít đấy, nhưng tôi chỉ mới nói với Gaby phân nửa con số đó thôi anh ta đã đồng ý rồi, xô ngã cô người mẫu phương đông đó trên sàn diễn chữ T hôm nay.”
Gabyl An Tử Hạo nhớ cái tên này, chính là cộng tác của Đường Ninh trên sàn chữ T.
Muốn xô ngã Đường Ninh khi cô ấy đi catwalk (*)?
(°) bước đi trình diễn thời trang.
Sắc mặt của An Tử Hạo hiện lên những cảm xúc phức tạp.
Bởi vì nếu Đường Ninh té ngã trên sân khấu sàn diễn quốc tế có hàm ý gì anh là người hiểu rõ hơn ai hết, điều đó biểu thị cho việc kiếp người mẫu quốc tế của Đường Ninh có khả năng sẽ trực tiếp kết thúc tại đây.
Còn tên người mẫu nam Gaby này sao lại vì tiền mà muốn hãm hại Đường Ninh, không thể không đến từ hiện trạng của giới người mẫu, bởi vì người mẫu nam khác với người mẫu nữ, mẫu nam đa số là làm việc bán thời gian, mẫu nam có thể thực sự chấp nhận hòa hợp với địa vị của họ ít càng thêm ít, phí trình diễn so với mẫu nữ đặc biệt là người mẫu nỗi tiếng là hoàn toàn không thể nào như nhau, đặc biệt là với tình huống điều kiện của mẫu nam này không được xem là xuất chúng.
Vì vậy, có tiền cầm trên tay, bọn họ cầu còn còn được.
“Tử Hạo, anh ngây người ra đó làm gì?” chị Long hỏi An Tử Hạo.
An Tử Hạo trầm tư suy nghĩ một lát, liền xoay lại hỏi chị Long ngay: “Mặc Tổng có ở sàn diễn không?”
“Ở hàng ghé khán giả…sao vậy?” chị Long thấy An Tử Hạo sải bước đi về phía hàng ghé khán giả, mặt chị ấy cũng mang theo sự nghỉ hoặc.
Mặc Đình lúc này ngồi ở một góc tại hàng ghế khán giả, cả người mặc bộ đồ vest cổ điển màu xanh đậm, với ngoại hình bên ngoài nỗi bật cùng khí chất sang trọng cao quý, dù cho anh có ngồi giữa một loạt những người có tiếng vang hay thành công trong giới thời trang thì anh cũng có sức hút khiến người ta không cách nào không chú ý được.
An Tử Hạo nhìn thấy Mặc Đình điềm tĩnh vững vàng như nhìn thấy được chỗ dựa vững chắc của Đường Ninh vậy, vì vậy anh nhanh bước đi qua đó, cúi đầu nói mấy câu vào tai Mặc Đình.
Ánh mắt của Mặc Đình vốn chỉ có sự lạnh lùng và cự tuyệt