Nghe xong câu nói này, đôi mắt An Tử Hạo bỗng trừng to, dày đặc những tia chỉ máu đầy tức giận, đồng thời nắm lấy Lan Hè, nghiên răng đầy phẫn nộ hỏi cô ta: “Vân Hinh đã qua đời rồi, cô vậy mà lại tàn nhẫn đến cả người chết cũng không buông tha sao?”
“Người sống còn lo không xong, mà vẫn có thể lo cho người chết sao?” Lan Hề khẽ giễu cọt, trong đáy mắt dường như mang theo một màn sương mù long lanh, “An Tử Hạo, chúng ta mới là bạn bè nhiều năm, chúng ta mới là bạn bè đó, nhưng cậu vậy mà lại đi giúp Đường Ninh sao? Đường Ninh rốt cuộc đã cho cậu lợi ích gì? Đáng để cho cậu ngay cả tình nghĩa nhiều năm như vậy cũng không cần nữa sao?”
“Đường Ninh không có cho tôi bất cứ lợi ích gì cả, cô ấy không giống như cô, có thể mang đến sự hưởng thụ về danh dự và tiền bạc, thế nhưng…Lan Hè, ở trước mặt Đường Ninh tôi mới cảm nhận được tôi sống giống một con người, bởi vì cô ấy ít nhất sẽ không giống như cô, động một tí là mở miệng uy hiếp…”
Nói xong câu này An Tử Hạo buông tay ra, lạnh lùng cười lên một tiếng: “Vì vậy, cô đừng nói với tôi hai chữ bạn bè, nó chỉ khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm.”
Lan Hè bị đẩy ra, trong lòng gánh chịu đả kích trầm trọng: “Tớ khiến cho cậu ghê tởm, nhưng sao cậu không nghĩ, tớ khốn khổ nhiều bao nhiêu?”
*Đường Ninh khốn khổ hơn cô nhiều rồi, ít nhát cô không gặp phải một người sếp ác độc hơn cô, nhưng cô ấy thì đã gặp: rôi…” An Tử Hạo nhìn Lan Hê không nói lời nào cũng không định tiếp tục quấy rầy cô ta nữa, “Tôi có thể chủ động từ chức, rời khỏi Tranh Điền, nhưng mà…muốn để tôi giúp cô làm sáng tỏ những dòng tiêu đề hot (*), tuyệt đối không thể nào.”
() được nhiều người quan tâm “Nếu như cậu muốn nhìn thấy Vân Hinh sau khi chết vẫn bị cư dân mạng chửi rủa, cậu có thể thử xeml”
An Tử Hạo nhìn Lan Hè, trừng mắt với Lan Hề, khó khăn lắm mới kìm chế được sự kích động muốn ra tay đánh cô ta, cuối cùng, anh ấy gật đầu: “Được, tôi thành toàn cho cô, cô muốn tôi làm thế nào?”
“Tổ chức buổi họp báo, làm rõ chuyện này không liên quan gì với tớ, cuộc ghi âm này là cậu ghép!”
An Tử Hạo nhìn bóng lưng của Lan Hè, trong vẻ mặt toàn là sự bất lực, không phải muốn khi anh đi khỏi Tranh Điền đã thân bại danh liệt sao?
Đã đi đến bước này rồi, có chịu nỗi oan ức này không có gì khác biệt sao?
“Tôi đồng ý với cô.” An Tử Hạo trả lời vô cùng dứt khoát, nhưng trước khi xoay người quay đi, anh lại nói thêm một câu, “Tốt nhất cô đừng hối hận.”
Lan Hề không quay đầu lại, duy trì sự kiêu ngạo với tư cách là một tổng tài như cô, đồng thời “hừm” một tiếng mỉa mai, như thể đang nghĩ cán của Vân Hinh đều ở trong tay cô ta, An Tử Hạo còn có thể giỏ ra được trò gì nữa?
Sau khi An Tử Hạo rời khỏi văn phòng làm việc, anh không nói với bắt cứ người nào về cuộc nói chuyện giữa anh với Lan Hè, chỉ một mình lặng lẽ đi đến mộ phần của Vân Hinh, rồi ngồi xuống trước bia mộ của cô ấy, cứ thê mà ngồi cả một ngày trời.
“Vân Hinh…em ngay từ lúc ban đầu, sao lại không mang anh đi?”
Lúc này đây, đã là ban đêm của Anh quốc, Đường Ninh ở nước Anh không nhận được bắt kỳ tin tức gì về An Tử Hạo cả, trong lòng cũng rất sốt ruột, chuyện gia đình nội bộ này của Tranh Điền, Lục Triệt gần như không thể giúp gì được, huống hồ chuyện của Hải Thụy cũng đã đủ nhiều rồi.
Sau khi An Tử Hạo đi, mặc dù chị Long vẫn rất bận rộn như trước đây, nhưng có những chuyện, chị ấy làm việc thật sự vô cùng trầy trật khó khăn, đặc biệt là những việc có liên quan về đến tiếng anh, có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành chị ấy căn bản không hiểu được.
“Đường Ninh…”
“Đưa em xem xem.” Đường Ninh cầm lấy máy tính trong tay, sau đó xem chú thích mà An Tử Hạo đã ghi sẵn, “Đây là hợp đồng bị bãi bỏ, đã từ chối rồi.”
“Không nói sớm, chị dịch máy tiếng rồi đó.”
Mặc Đình xử lý xong chuyện của Hải Thụy bước ra từ phòng sách nhìn thấy hai người mặt ủ mày chau, thuận tay lấy đi máy tính trong tay Đường Ninh, nhưng Đường Ninh lại sợ