Ngữ nghe người đại diện nói xong, cảm thấy không cam tâm, vừa tức giận, vừa đau lòng, chính vì như vậy mà cái gối giữa hai tay cô ta đã biến dạng, giống như khuôn mặt của cô ta Vậy, vô cùng méo mó.
“Mệnh của Đường Ninh thật là tết!” Tần Ngữ cười mỉa mai, nói xong, cầu xin người đại diện: “Thay tôi làm chuyện cuối cùng, bắt kể dùng thủ đoạn gì, cũng phải lấy được số điện thoại của Đường Ninh.”
“Tần Ngữ, cô hà tất phải làm như vậy?”
Tần Ngữ nhếch môi cười khổ, Hải Thụy đã ép cô ta tới nước š ai 0n ce:: Ẫ #NN BC la này rồi, không ai trong công ty quan tâm đên sông chết của cô ta, cô ta còn có thể làm gì?
“Liên hệ với giới truyền thông, tôi sẽ tuyên bố rút khỏi giới người mẫu!”
“Không được, Tần Ngữ, khó khăn lắm cô mới đi đến được ngày hôm nay đó.”
“Vậy cô nói đi, tôi còn có cách nào khác sao?” Tần Ngữ ngẳng đầu hỏi người đại diện.
Có Mặc Đình với Đường Ninh, thì dù có thế nào cô ta cũng không thể vượt qua được.
Người đại diện lắc đầu, đứng thẳng người rồi thở dài.
Nhưng, ngay khi quay người lại, người đại diện lại cười lạnh sau lưng cô ta.
Bởi vì Tần Ngữ nguyện ý gánh vác chuyện này, có nghĩa là Hải Thụy sẽ không gây chuyện với cô ta, có Tần Ngữ đứng ra làm con cừu non chịu tội, thì dù cô ta có mắt đi Tần Ngữ thì vẫn có thể đi nâng đỡ những người khác.
Tỉnh Hoàng đã từ bỏ quân cờ này, vậy thì sao cô ta phải tấn công chỉ…
Ngay sau đó, người đại diện đã sử dụng một chút mưu mô, lấy được phương thức liên lạc của Đường Ninh cho Tần Ngữ từ một bên hợp tác.
Tần Ngữ nắm lấy thông tin liên lạc của Đường Ninh, nhìn đồng hồ bên trong phòng khách đung đưa không ngừng, thời gian càng ngày càng gấp gáp, cuối cùng anh cũng gọi được cho Đường Ninh.
“Đường Ninh, chuyện ở sân khấu đúng là do tôi làm, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vì vậy mà hồi hận đâu.”
“Cô chỉ là một người mẫu hạng ba, trước giờ chưa từng được giải quốc tế, dựa vào cái gì mà lại cướp đi cơ hội đại ngôn đáng lẽ phải thuộc về tôi chứ?”
“Tôi hận cô, đặc biệt căm hận cái dáng vẻ thanh cao của cô.
Mặc dù hôm nay tôi đã thất bại, tôi không thể làm người mẫu được nữa, nhưng…”
“Đường Ninh, cô hãy nhớ rằng, tôi nguyền rủa cô, tôi nguyền rủa cô sẽ bị Hải Thụy vứt bỏ, tôi nguyền rủa cô sẽ thân bại danh liệt, ra đường sẽ gặp tai nạn!”
Tần Ngữ rất kích động nói vào điện thoại, phát tiết ra những hận ý tràn ngập trong lòng…
` Tuy nhiên, ở đâu dây bên kia, một lúc sau, một giọng nói trâm ám vang lên: “Tôi là Mặc Đình.”
Tôi là Mặc Đình!
Tôi là Mặc Đình?!
Tần Ngữ hoàn toàn không ngờ điện thoại di động của Đường Ninh lại do Mặc Đình nghe, vậy thì những lời cô ta vừa nói…
Nghĩ về điều đó, một cảm giác ớn lạnh ghê rợn truyền trực tiếp khắp cơ thể cô ta.
Tần Ngữ đột nhiên hoảng sợ.
“Mặc…Mặc tổng…Vừa nãy, vừa nãy là tôi nói linh tỉnh ạ.”
“Thế hả? Không phải cố ý hả…?” Giọng nói của mặc Đình trầm thấp, đồng thời mang theo nguy hiểm.
Sau khi hỏi xong, Mặc Đình dùng điện thoại di động phát đoạn ghi lại tiếng gào thét của Tần Ngữ vừa rồi.
Mặc dù không hết…
Nhưng hai câu cuối cô ta nguyền rủa Đường Ninh, thì lại được ghi âm lại rất rõ ràng.
Tần Ngữ biết cô ta không còn tư cách kiêu ngạo nữa, trừ khi cô ta muốn thật sự chấm dứt hết vì thế giọng cô ta xen chút nghẹn ngào, nói với Mặc Đình: “Mặc tổng, tôi xin anh, xin anh giơ cao đánh khẽ…”
` “Không phải tôi không cho người làm chuyện sai lâm cơ hội, nhưng một người có thể nói ra những câu nói như vừa nãy rồi lại cầu xin như cô, không đáng có tư cách để tôi nương tay…”
Mặc Đình nói xong câu này, đột nhiên tăng thêm ngữ khí: “Tôi không biết nhẫn nại đâu, nhắc cô một câu, bây giờ là 9 giờ!”
Nói xong, Mặc Đình cúp máy, lập tức gọi cho Lục Triệt: “Đổi số điện thoại di động mới cho Đường Ninh.
Ngoài ra, đối với bất kỳ hoạt động nào sau này, chỉ có thông tin liên lạc của tôi…”
“Hiểu rồi ạ, thưa tổng giám đốc.” Lục Triệt nghe ra giọng điệu tức giận của Mặc Đình, mặc dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó, Lục Triệt cũng gọi cho chị long,