Địa điểm gặp mặt với đạo diễn người Pháp được sắp xếp tại trang viên của vị đạo diễn này, Mặc Đình đưa Đường Ninh cùng khiêm tốn đến làm khách, nhưng trên đường đi, Mặc Đình phát hiện một chiếc ô tô màu đen đi theo phía sau anh không xa.
Thật sự không khó để đoán ra, bởi vì camera có phản quang, nhưng Mặc Đình chỉ giả vờ như không nhìn thấy gì, khóe miệng giương lên nụ cười, sau đó tăng tốc độ xe, tiến vào bãi đậu xe của trang viên.
Nhìn thấy người thật, Đường Ninh mới biết, hóa ra vị đạo diễn người Pháp mà Mặc Đình đến gặp là Hull.
Nổi tiếng quốc tế, từng đoạt giải Oscar đạo diễn xuất sắc nhát, nhưng 2 năm kết hôn này, để chuyên tâm chăm sóc vợ con nên số lượng tác phẩm giảm đi.
Có lẽ vì vợ không ở đây nên Hull tự chăm con gái có chút lực bất tòng tâm, bị con nhỏ ôm đùi cọ xát, bướng bỉnh gây sự không thèm ăn sáng.
Hình tượng Hull hơi sụp đổ, nên cười xin lỗi hai người Đường Ninh: “Thực xin lỗi, tôi nghĩ là tôi thật sự không có cách nào bàn chuyện hợp tác… thật ra cũng không có dự định này!”
Mặc Đình cười nhẹ, sau đó chỉ vào Đường Ninh bên cạnh trả lời đối phương: “Vợ tôi chắc hẳn có thể giúp ông giải quyết chuyện này.
Về phần hợp tác, tôi cảm thấy ông sẽ có hứng thú.”
Hull đưa mắt đánh giá Đường Ninh, hơi nâng giọng kính màu vàng của mình: “Các cô cậu cũng có con rồi?”
“Không, nhưng vợ tôi rất dịu dàng, cũng rất cẩn thận… nên chắc tốt hơn ông Hull một chút.” Mặc Đình nói thẳng.
Bản thân Hull cũng ngại ngùng nhún vai: “Vậy thì làm phiền quý phu nhân rồi.”
Khả năng tiếng Pháp của Đường Ninh cũng không thua kém Mặc Đình chút nào, nên cô bước thẳng lên, ôm bé gái nhỏ lên, sau đó nói với hai người đàn ông: “Hai người đi bàn chuyện đi, con nhỏ giao cho em, em sẽ chăm sóc cô bé thật tốt.
Nếu quả thật không được, em sẽ nhờ dì giúp đỡ.”
Mặc Đình nhìn Đường Ninh ôm đứa bé, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận cảm động, cúi đầu hỏi Đường Ninh: “Thật không sao chứ?”
“Ừ.” Đường Ninh gật đầu, đừng coi thường cô!
Hull kinh ngạc nhìn cô con gái mà mình không thể chống cự được, không ngờ lại ngoan ngoãn trong lòng Đường Ninh, có chút không phục hỏi con gái nhỏ: “Tại sao cha không thể ôm con được?”
Đứa bé lập tức cười khanh khách, ôm lấy cỗ Đường Ninh…
Đại khái thì đứa bé này xem nhan sắ!
c Sau đó, hai người đàn ông tiến vào phòng làm việc bàn chuyện hợp tác, còn Đường Ninh ôm đứa nhỏ đến bãi cỏ trong vườn, vì đã hỏi người làm, bãi cỏ được xử lý đặc biệt, nên Đường Ninh trực tiếp ôm đứa nhỏ ngồi trên mặt đất.
Cô gái nhỏ tên là Kaif, là một cô nhóc rất hoạt bát, nhưng may mắn là, Đường Ninh thực sự rất kiên nhẫn với trẻ nhỏ…
“Đào hoang” tác phẩm trước của đạo diễn Hull mặc dù đã phá kỷ lục phòng vé ở u Mỹ, nhưng chưa mở ra thị trường châu Á.”
“Điểm này, tôi cũng thừa nhận.” Hull nói một cách nghiêm túc: “Xét cho cùng, văn hóa phương Đông và phương Tây có sự khác biệt rất lớn, mà cậu chắc cũng biết tôi không quay tác phẩm phương Đông, tôi cảm thấy nó sẽ phá hủy chiêu bài của tôi.
Tôi không thích dùng diễn viên phương Đông, vì hầu hết họ đều không có kỹ năng diễn xuất.”
“Quả thực