Sau khi tắm xong, chị Long có chút lo lắng mà nằm trên giường bàn bạc xem làm sao nuôi chó, trong khi Lục Triệt người nằm bên cạnh chị ấy lại mang một đầu tóc ướt sũng ôm máy tính xử lý công việc.
Chị Long kề sát tới nhìn, tất cả đều là các báo cáo khác nhau liên quan đến Tinh Hoàn.
Lục Triệt quay đầu liếc nhìn cô một cái hỏi: “Xem có hiểu không?”
Chị Long lắc đầu: “Boss tiếp quản Tỉnh Hoàng, sẽ thay đổi phương thức hoạt động của Tinh Hoàng sao?”
“Tinh Hoàng chắc chắn sẽ không bị sáp nhập dưới trường của Hải Thụy, bởi vì chủ tịch đã mua Tinh Hoàng bằng tài sản cá nhân của mình, hơn nữa nội bộ của Tinh Hoàng còn chưa kịp ổn định lại thì ông Quyền xảy ra chuyện rồi, cho nên trước mắt Tinh Hoàng không cần thay đổi quá nhiều.”
“Vậy thì từ nay về sau Boss không phải sẽ mệt hơn sao?”
“Đại loại là vậy.” Lục Triệt gật đầu, sau khi nói xong liền tắt máy tính, sau đó cầm lấy khăn lông ở bên cạnh lau tóc.
Tim chị Long đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp, bởi vì Lục Triệt đã làm xong công việc rồi, chẳng lẽ lát nữa bọn họ thật sự muốn đắp chăn đơn thuần nói chuyện phiếm? Vậy cũng quá trong sáng rồi, hình như có chút lãng phí cơ hội …
Nhưng mà, cứ như vậy mà ngủ với một người đàn ông, chị ấy lại có chút không cam tâm…
Sau khi sấy tóc xong, Lục Triệt trở về phòng ngủ thấy chị Long đang căng thẳng liền trực tiếp tắt luôn đèn ngủ trên đầu giường.
Chị Long bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bị Lục Triệt cười: “Lúc trước yêu thầm anh, không phải nắm bắt cơ hội liền đến gần anh sao? Bây giờ anh không còn sức hấp dẫn nữa rồi?”
Chị Long đóng máy tính lại, có chút ngượng ngùng mà liếc nhìn cơ thể của Lục Triệt, đưa tay ra che lấy mắt: “Lúc anh thầm yêu em, còn không phải cũng y hệt…..”
“Cho nên anh mới nắm chặt cơ hội liền ôm ôm hôn hôn…” Lục Triệt hát cái gối, chống đỡ thân thể vừa định nằm xuống nhưng thấy chị Long tư thế che mắt, để lại một khe hở lớn như vậy, không khỏi nhếch mép: “Muốn nhìn thì đường đường chính chính mà nhìn đi! Chờ đến khi Tinh Hoàng chính thức đi vào hoạt động, anh có thể sẽ ngủ ở công ty, em có muốn nhìn cũng nhìn không được…”
Nghe được Lục Triệt nói như vậy, chị Long đột nhiên ngã người xuống, nằm bò ở trên người Lục Triệt: “Vậy thì vẫn là nhân cơ hội ôm thêm một chút.”
“Đừng ôm chặt quá, anh sẽ nhịn không được mà mắt kiểm soát …” Giọng nói của Lục Triệt trở nên trầm khàn.
“Thôi quên đi, đối mặt với thân thể thế này của anh……
Lục Triệt hai con ngươi mơ hồ phủ lên một tầng u ám, ngay sau đó, anh ta trực tiếp lật người đè chị Long xuống dưới.
“Này … không phải đã nói là…”
“Nhưng anh đối với em thật sự không cái gì lực tự chủ.” Nói xong, nụ hôn của Lục Triệt rơi xuống, hơn nữa vừa hôn vừa nói với chị Long: “Đều là cô gái ba mươi tuổi rồi, em muốn đem lần đầu tiên của em để lại cho đến ba mươi mốt tuổi? “
“Em không muốn.” Chị Long lắc đầu, bị Lục Triệt hôn đến thần điên bát đảo, ngay cả dòng họ cũng quên luôn rồi.
“Vậy thì đêm nay anh muốn em, em lại có thể như thế nào?”
Chị Long hai mắt bỗng dưng mở to, đột nhiên phát hiện Lục Triệt của mấy ngày trước còn giống như học sinh tiểu học về phương diện này bỗng nhiên đến đại học cũng sắp tốt nghiệp rồi!
“Đừng căng thẳng, cùng lắm thì ngày mai liền đi đăng ký.”
“Anh không sợ sau này sẽ hối hận sao?” Chị Long bỗng nhiên thả lỏng, bởi vì trong sâu thẳm nội tâm, cảm giác tự ti vẫn còn như cũ tồn tại, nhưng Lục Triệt thật sự không ghét bỏ: “Thời gian chúng ta ở bên nhau không dài, cũng không trải qua quá nhiều chuyện.
Nếu như sau này anh gặp được người tốt hơn thì làm sao đây?”
“Em chính là người tốt nhất.”
“Nhưng… nếu như sau này bố mẹ anh không thích em thì làm sao đây?” Điều mà chị Long lo lắng nhất chính là cái này.
Đối với điểm này Lục Triệt thật không thể hiểu nổi: “Người sẽ dành cả cuộc đời cho em là anh chứ không phải bố mẹ anh”.
Chị Long nghe vậy liền đỏ mặt quay đầu đi: “Vậy… vậy anh nhẹ một chút.”
“Anh cũng là người mới …” Lục Triệt bật cười.
“Vậy làm sao đây?”
Lục Triệt nhẹ nhàng mở bỏ áo ngủ của chị Long, cúi người nói với chị ấy một cách nghiêm túc: “Ngày mai, chúng ta đi đăng ký.
Anh không thể đợi thêm được nữa.
Anh muốn danh chính ngôn thuận sống cùng em, làm bắt cứ chuyện với em.”
Cũng may, bọn