Ròng rã hai ngày, Lâm Xung giống như con chuột trốn ở nơi âm u hẻo lánh, có tổn thương không dám trị, có bệnh không thể chữa.
Vì sau khi vụ việc của Phương Dục nỗ ra, toàn bộ ngành báo chí và các tay săn ảnh đều bị ảnh hưởng.
Bây giờ anh ta không chỉ cố gắng để tránh J-KING, Hải Thụy, người hâm mộ và nghệ sĩ, mà điều quan trọng nhất là tránh những cú đánh từ đồng nghiệp của mình, bởi vì anh ta mà cuộc sống của đồng nghiệp đã trở nên khó khăn hơn.
Có người buồn chán đăng ảnh Lâm Xung trốn lên mạng, chị Long đọc xong thì bật cười đưa cho Đường Ninh: “Nhìn cái thứ rác rưởi này thật khốn khổ.”
Đường Ninh cầm lấy điện thoại xem qua, nhưng chỉ nhàn nhạt một chút, sau đó nói với chị Long: “Tìm người đưa cho anh ta một ít tiền dưới trên em và Thanh Thanh…”
“Đường Ninh…” Chị Long có chút khó hiểu trước hành động của Đường Ninh, không tìm người giết tên cặn bã này thì thôi, cho tiền làm gì?
“Chẳng lẽ chị không cảm thấy bị kẻ thù bố thí sẽ khiến anh ta đau đớn hơn sao? So với đau đớn về thể xác, đau tim… mới là cách hoàn toàn quét sạch mọi thù hận.” Đường Ninh cúi đầu, không cảm thấy Lâm Xung cảm thấy đáng thương chút nào, vì anh ta là một người có năng lực.
Chị Long cần thận suy nghĩ một chút, nghĩ đến khi nhục nhã vì bị bắt quỳ, đột nhiên hiểu được cách làm của Đường Ninh.
“Em trâu bò!”
Cho nên, vào một đêm, một người đàn ông đội mũ luỡi trai bước vào văn phòng của Lâm Xung rồi để lại quần áo sạch, một chút đồ ăn, thuốc men và một tắm danh thiếp bên cạnh.
Lâm Xung dở sống dở chết nhìn thấy những thứ này, anh ta không quan tâm đến những thứ khác, trong ánh mắt của anh ta chỉ có bộ âu phục và danh thiếp.
Không ai thèm quan tâm đến tôn nghiêm của bạn khi bạn gặp khó khăn…
Nhìn thấy điều này, cảm giác tội lỗi và xấu hổ trong lòng Lâm Xung giống như hai sợi dây gai buộc chặt vào nhau, khiến anh ta vô cùng xấu hỗ…
Đêm nay Lâm Xung nhìn chằm chằm bộ đồ thật lâu, mãi đến rạng sáng mới tìm điện thoại di động trong bóng tối, bấm số điện thoại trên danh thiếp.
“Alo… Tôi là Lâm Xung…”
“Không ngờ anh thật sự lại gọi điện thoại, đến phòng làm việc của chúng tôi đi, chúng tôi cần một nhiếp ảnh gia tử tế, bây giờ tiểu bối kỹ thuật cũng không có… Tuy rằng không kiếm được nhiều tiền như làm paparazzi, nhưng chúng tôi vẫn không lo cơm ăn áo mặc, thế nào? Anh tới không?” Thái độ của đối phương rất tốt, thậm chí có thể gọi là nhiệt tình mời.
“Tôi muốn hỏi, ai ở phía sau giúp tôi?”
“Chuyện này thật sự anh không nên hỏi.
Dựa vào tình huống của anh hiện tại thì cũng không ai dám cần anh, vì vậy anh đừng nghĩ nữa, anh cũng phải sống.”
Lâm Xung nhìn quần áo sạch sẽ trên sàn, cuối cùng gật đầu nói: “Tôi tới!”
“Được rồi, chỉ cần theo địa chỉ trên danh thiếp là được rồi.”
Sau khi nói xong, trên mặt chị Long có chút hưng phấn nhìn Đường Ninh: “Nếu để tên cặn bã này biết hóa ra kẻ thù lớn nhất đang giúp mình ở sau lưng thì nhất định muốn đập tường chết cho xong.”
Đường Ninh cười nhẹ, không lên tiếng, ở nhà chăm sóc hoa cây.
Chị Long cảm thấy tò mò: “Tuần lễ thời trang Thu Đông sắp bắt đầu rồi, Mặc tổng không thu xếp công việc tiếp theo sao?”
“Thanh Thanh sắp kết hôn… tham dự hôn lễ trước rồi mới đi.”
Đường Ninh với chị Long, vẻ mặt thoải mái.
“Nhanh như vậy? Không cần chuẩn bị sao?”
“Bay đến đảo Bali, chỉ mời nghệ sĩ của Hải Thụy và một vài người bạn, không cần chuẩn bị gì cả.” Đường Ninh đặt cây kéo trên tay xuống.
Dù cúi đầu nhưng cách nói chuyện lại có hàm ý sâu sắc: “Đám cưới không cần xa hoa.
Chỉ cần làm cho mọi người cảm nhận thành ý là được.
Theo tình cảm của Thanh Thanh và Phương Dục, cho dù không có cái gì, cô ấy cũng sẵn lòng.”
“Lần này Phương Dục