Đường Cẩm Tiêu nói: “Anh cũng không dám tin, nhưng vì không tin nên anh đã hỏi rất nhiều người để xác minh.
Anh đã tận mắt xem video, người đàn ông trung tuổi đó đã có vợ và con trai, còn có một con gái, con gái ông ta cũng trạc tuổi em, em..."
“Đủ rồi, anh đừng nói nữa!” Khuôn mặt tươi cười của Ôn An An chợt lạnh xuống: “Anh họ, anh tới tìm em chỉ để nói với em chuyện này sao? Nếu vậy...”
Cô ta đứng lên: "Em còn có việc phải làm, nên không thể đi cùng anh được."
“An An, em không thừa nhận là có thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?” Đường Cẩm Tiêu cũng đứng lên mắng trách: “Dù có thừa nhận hay không, thì sự thật vẫn là em sa đọa, được đàn ông bao nuôi!"
"Sa đọa?" Ôn An An nhếch môi giễu cợt: "Anh họ, nếu không phải không có cách nào, ai lại không muốn nở mày nở mặt chứ? Ai muốn sa đọa chứ? Anh họ là người bề trên, còn trẻ đẹp, vinh quang vô hạn nên đương nhiên không hiểu những khó khăn của em rồi."
"Khó khăn?" Đường Cẩm Tiêu cau mày: "Khó khăn của em là gì?"
“Em không khó khăn sao?” Ôn An An nhếch môi giễu cợt, trong mắt hiện lên sự căm hận: “Em vốn là cô chủ nhà họ Ôn.
Em có cha mẹ cưng chiều em và anh trai yêu thương em.
Giờ thì sao? Em có gì? Anh có biết cảm giác như thế nào khi có tất cả mọi thứ rồi bỗng nhiên mất đi tất cả không? Em đã làm gì sai? Hai mươi năm qua em luôn hiếu thảo với cha mẹ và những người anh yêu thương.
Họ là tất cả mọi thứ đối với em, nhưng còn họ thì sao? Họ không do dự bỏ rơi em và vứt bỏ em như rác rưởi!"
Đôi mắt cô ta đỏ bừng, lắc đầu nhếch mép: "Anh họ, người có tất cả như anh, sẽ không hiểu cảm giác của em đâu."
Đường Cẩm Tiêu nhìn cô ta đầy hoài nghi: "Đây là lý do tại sao em lại sẵn sàng sa đọa và trở thành tình nhân với một người đàn ông trung niên ư?"
"Lý do này còn chưa đủ sao?" Hai mắt Ôn An An đỏ hoe, căm hận nói: "Anh có biết bọn họ tàn nhẫn như thế nào không? Bọn họ không cho em cái gì cả! Sản nghiệp nhà họ Ôn có hàng trăm tỷ, em coi họ như người thân nhất, nhưng họ lại để em trắng tay ra đi."
Cô ta căm hận ôm ngực, run rẩy nói: "Đó là nhà của em mà! Từ khi em hiểu chuyện, nhà họ Ôn là nhà của em, bọn họ là người nhà của em, nhưng bọn họ nói không cần em nữa, đuổi em ra khỏi nhà mà không hề cho em một căn nhà! Sao họ có thể tàn nhẫn như vậy chứ?"
"Họ không phải người nhà của em!" Đường Cẩm Tiêu lạnh lùng nói: "Nhà của em là người nhà họ Thái! Dòng máu đang chảy trong huyết quản của em là của Thái Học Minh và Đường Linh Lung, cũng không liên quan gì đến cô dượng của anh!"
"Sao lại không liên quan?" Ôn An An tức giận nói: "Em do bọn họ nuôi lớn.
Em gọi bọn họ là bố mẹ nhiều năm như vậy.
Bọn họ là người thân nhất của em! Mối quan hệ hơn 20 năm, đối với em mà nói, khắc cốt ghi tâm.
Em sẽ không bao giờ quên họ, nhưng đối với họ, tình cha con, tình mẹ con hơn 20 năm có thể dễ dàng vứt bỏ như thế."
Cô ta đột nhiên chế nhạo: "Em biết tại sao, bởi vì Đường Dạ Khê kết hôn với Cố Thời Mộ! Cố Thời Mộ là thái tử của nhà họ Cố, người thừa kế gia tộc giàu có đỉnh cao ở Dạ Đô, danh giá hơn nhà họ Ôn! Nhà họ Ôn muốn trèo cành cao, muốn có mối quan hệ thông gia với nhà họ Cố, nên đã bất chấp mối quan hệ hơn 20 năm và đuổi em ra khỏi nhà một cách tàn nhẫn."
"Vậy là em ghét Khê Khê và Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, và muốn lấy đi mạng sống của Khê Khê, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ư?" Đường Cẩm Tiêu chất vấn: "Em cảm thấy Khê Khê đã cướp thân phận cô chủ nhà họ