Đường Dạ Khê thay đồ xong, đi ra từ phòng thay đồ, nhìn thấy ở đằng xa tập hợp một đám người, Hứa Liên Kiều và ba đứa nhỏ đều ở bên đó, Cố Tần đưa Cố Cận và Cố Tửu đến gần đó để bảo vệ họ.
Cô bước nhanh qua: "Kiều Kiều?"
Hứa Liên Kiều quay đầu nhìn cô, lập tức cảm thấy kinh ngạc: "Đẹp quá!"
Cô ấy quen biết Đường Dạ Khê lâu lắm rồi, nhưng mỗi lần Đường Dạ Khê khoác lên mình những bộ đồ khác thường ngày hoặc đổi style khác, cô ấy đều không khỏi cảm thán.
Đường Dạ Khê cười cười, nhìn qua dòng người.
Cô chỉ nhìn một cái cũng lập tức kinh ngạc cau mày: "Có chuyện gì vậy?"
Trong đám người có một nam một nữ.
Cô gái đứng ở đó, còn người đàn ông trẻ tuổi thì quỳ trước mặt cô ta.
Hứa Liên Kiều lắc đầu: "Không biết, bỗng nhiên lại như thế đấy.
"
Cố Tần bước qua, khẽ nói: "Cô gái đó là Diệp Tri Nam, là con gái lớn của nhà họ Diệp, người quỳ trên đất là vệ sĩ của cậu cả Diệp Lâm Đông nhà họ Diệp, tên Diệp Á Lâm.
"
"Xảy ra chuyện gì thế?" Đường Dạ Khê hỏi: "Nơi công cộng mà lại làm chuyện khó coi như vậy.
"
"Không biết nữa," Cố Tần khẽ giọng: "Cô chủ này của nhà họ Diệp tính tình không tốt lắm, trong giới cũng nổi danh là kiêu căng ngạo mạn, không biết Á Lâm chọc phải cô ta cái gì nữa.
"
Đường Dạ Khê chú ý đến cách xưng hô Diệp Á Lâm của Cố Tần, bèn hỏi anh ta: "Anh quen Diệp Á Lâm à?"
"Vâng," Cố Tần nói: "Ông cụ nhà họ Diệp từng làm việc cho ông cụ nhà chúng ta, giao tình nhiều năm, công ty nhà họ hợp tác với công ty nhà chúng ta cũng nhiều năm, có thể xem như là bạn đồng minh với nhà họ Cố.
"
"Cô chủ nhà họ Diệp này xấu tính quá vậy!" Hứa Liên Kiều chán ghét mà cau mày nói: "Có chuyện gì mà lại không thể về nhà xử lí mà lại khiến người ta mất mặt trước bao nhiêu người thế này, vệ sĩ thì không phải người ư?"
Cố Tần nói: "Có thể trong mắt cô ta vệ sĩ không phải người thật.
"
Hứa Liên Kiều: "! Đệch!"
Đường Dạ Khê: "! Kiều Kiều!"
"! Tớ sai rồi!" Hứa Liên Kiều cúi mặt nhìn ba đứa nhỏ: "Mấy đứa bịt tai lại!"
Đường Tiểu Thứ không hiểu, ngẩng mặt nhìn cô ấy: "Sao lại bịt tai lại vậy ạ?"
Hứa Liên Kiều nói: "Bởi vì mẹ cháu nói không được chửi thề trước mặt các cháu, sẽ dạy hư trẻ con.
"
Đường Dạ Khê: "! "
"Vâng! " Đường Tiểu Thứ cau mày, làm bộ nghiêm túc như người lớn: "Có lẽ sẽ dạy hư trẻ con thật thì sao nhỉ? Bởi vì cháu cũng muốn chửi thề!"
Cậu bé chỉ Diệp Á Lâm: "Anh kia đáng thương quá!"
Cậu lại chỉ sang Diệp Tri Nam: "Chị kia xấu tính ghê!"
Ba người Cố Tần, Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều đều nói với nhau rất nhỏ tiếng, ai ở xa sẽ không nghe thấy, Đường Tiểu Thứ nói chuyện lại không kiểm soát âm lượng của mình, giọng nói ngây ngô của cậu bé vang lên, truyền rõ đến tai nhiều người.
Trong số những người đó bao gồm cả Diệp Tri Nam.
Diệp Tri Nam nhìn sang, bắt gặp ngay gương mặt nhỏ của Đường Tiểu Thứ: "Mày nói ai xấu tính?"
Cô ta đỏ cả mặt, giọng điệu hung dữ, ánh mắt có hơi nét mơ màng, mang theo chút ý ngà ngà say, vừa nhìn là biết đang trong trạng thái say xỉn.
Đường Tiểu Thứ đột ngột bị đôi mắt ngập tràn sự hung tợn của cô ta doạ giật thót, vô thức nép vào lòng Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê ôm cậu, an ủi vỗ người cậu: "Không sao, Tiểu Thứ, có mẹ đây.
"
"Tiểu Thứ? Đường Tiểu Thứ?" Đôi mắt mơ màng của Diệp Tri Nam lướt một lượt lên mặt Đường Tiểu Thứ, cô ta cười một cách ngớ ngẩn, giơ ngón út ra rồi chỉ vào mũi Đường Tiểu Thứ: "Biết rồi! Là đứa con rơi nhà họ Cố chứ gì? Ha ha! Nhà họ Cố buồn cười thật đấy, người ta khinh con rơi lắm, ai như họ lại đem con rơi về nuôi! Có phải muốn nuôi sẵn hai đứa hầu cho con hợp pháp sau này không? Giống như! "
Cô ta chuyển hướng chỉ sang Diệp Á Lâm, cười thành tiếng: "Giống như thằng người hầu này!"
Cô ta nhấc chân lên đạp vào lồng ngực Diệp Á Lâm: "Này, nói mày đấy? Biết sai chưa?"
Diệp Á Lâm cúi gằm mặt, không nói gì.
Cô ta lập tức đổi sắc mặt, nắm tóc Diệp Á Lâm, ép anh ta ngẩng đầu: "Hỏi mày đấy, biết sai chưa?"
Diệp Á Lâm bất lực, chỉ đành trả lời: "Thuộc hạ biết sai rồi.
"
"Thuộc hạ? Mày mà thuộc hạ gì? Chẳng qua là một con chó do anh cả tao nuôi thôi!" Cô ta thả Diệp Á Lâm ra, hung hăng ra lệnh: "Tự vả miệng đi!"
Diệp Á Lâm không động đậy.
Diệp Tri Nam lại nắm tóc anh ta