“Anh cả, em biết sai rồi, anh đừng đi!” Vương Tư Như chật vật đứng lên, lảo đảo đuổi theo, vừa khóc vừa kêu: “Anh cả, em biết sai rồi, khi đó em còn nhỏ nên nhất thời ngu muội, bị Vương Viễn Hạo lừa, em biết sai rồi."
Bà ta đuổi theo Vương Trạch Thần và muốn nắm lấy cánh tay của Vương Trạch Thần.
Vương Triết quay đầu lại, đá vào bụng dưới của bà ta: "Cút đi! Nhà họ Vương chúng tôi không có loại súc sinh tàn nhẫn, đê tiện và vô liêm sỉ như mày.
Tao không muốn gặp lại mày nữa, cút ngay!"
Vương Triết kéo Vương Trạch Thần và bước đi như tránh bệnh dịch.
Vương Tư Như đau đớn ôm bụng cuộn tròn như quả bóng trên mặt đất, khóc rống lên.
Chưa đầy một ngày, bà ta đã biết cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào, tuyệt vọng không thấy hy vọng là như thế nào.
Chồng bà ta muốn ly hôn với bà ta.
Gia đình bà ta muốn cắt đứt quan hệ với bà ta.
Ngay cả con trai ruột của bà ta cũng nhìn bà ta đau khổ một cách thờ ơ, vô cảm.
Sau ngày hôm nay, bà ta đã bị cô lập, không có nhà để về.
Ngay khi bà ta đang khóc lóc, điện thoại di động của Đường Dạ Khê vang lên.
Cô liếc nhìn điện thoại của mình và nói nhỏ với Cố Thời Mộ: "Kiều Kiều gọi."
Cố Thời Mộ gật đầu và ra hiệu cho cô tự xử lý.
Đường Dạ Khê đứng dậy nói với ông Diệp: "Ông Diệp, bạn của tôi đến rồi, tôi ra ngoài đón."
Ông cụ Diệp gật đầu: "Cứ tự nhiên."
Đường Dạ Khê rời khỏi phòng khách và nhanh chóng bước vào từ cửa cùng với Hứa Liên Kiều.
Nhìn thấy Hứa Liên Kiều, mắt Tần Ánh Dung sáng lên, bà ấy hào hứng chào hỏi: "Bác sĩ Hứa, cô đồng ý chăm sóc cho bố và con gái tôi sao?"
"Được," Hứa Liên Kiều nhếch khóe miệng, rõ ràng là nụ cười giả tạo: "Nhưng ôi có điều kiện!"
“Cứ nói đi!” Tần Ánh Dung hưng phấn nói: “Chỉ cần cô đồng ý chăm sóc cho bố và con gái tôi, bất cứ điều kiện nào tôi cũng sẽ đồng ý.”
"Được rồi, rất dễ dàng bàn bạc," Hứa Liên Kiều nhìn Vương Tư Như đang co quắp trên mặt đất: "Tôi chỉ có một yêu cầu, gọi cảnh sát đến bắt bà ta đi! Nếu bà làm được, tôi hứa sẽ giúp các người điều dưỡng cơ thể, nếu không thì đừng bàn gì nữa."
“Gọi cảnh sát đến bắt bà ta sao?” Tần Anh Dung sửng sốt: “Tại sao?”
Diệp Mộc Phồn bình tĩnh hơn, lịch sự nói: "Bác sĩ Hứa, mời ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Hứa Liên Kiều đồng ý, chứng tỏ bọn họ có đường để trao đổi.
Không thể gọi cảnh sát đến bắt Vương Tư Như, vì nó liên quan đến thể diện của nhà họ Diệp.
Những gì Vương Tư Như đã làm thật quá xấu hổ, nếu phát tán ra ngoài thì nhà họ Diệp sẽ mất hết thể diện, vì vậy chuyện này sẽ phải cố gắng hết sức để nó nằm trong phạm vi nhỏ nhất và không để nó lan rộng ra.
Mà việc gọi cảnh sát sẽ lan truyền vấn đề và khiến mọi người biết đến.
Hơn nữa, Vương Tư Như là mẹ ruột của hai cháu trai ông ấy, nếu Vương Tư Như bị bắt và bỏ tù, thể diện của hai cháu trai sẽ không tốt.
Vì vậy, cho dù là vì thể diện của nhà họ Diệp hay hai cháu trai, nhà họ Diệp không thể báo cảnh sát để bắt Vương Tư Như được.
Nhưng vì Hứa Liên Kiều đang ở đây, điều đó có nghĩa là vấn đề này có thể thương lượng được.
Nếu họ không thể làm điều này, họ có thể bảo Hứa Liên Kiều đổi một điều kiện khác.
Đường Dạ Khê kéo Hứa Liên Kiều ngồi xuống ghế sô pha.
Diệp Mộc Phồn lịch sự nói: "Bác sĩ Hứa, dù sao thì Vương Tư Như cũng là mẹ của các cháu trai tôi.
Năm đó bà ta đã làm sai khi bỏ rơi cháu gái tôi, nhưng đây là chuyện gia đình của chúng tôi.
Vì lợi ích của hai cháu trai tôi, chúng tôi không thể báo cảnh sát để bắt bà ta được, nhưng cô yên tâm, anh cả của tôi đã quyết định ly hôn với bà ta, bà ta sẽ phải nhận hình phạt mà bà ta đáng phải chịu."
“Đúng vậy, ông nói đúng, đây là chuyện của gia đình họ Diệp của ông,” Hứa Liên Kiều cười khẽ nhìn ông ấy đầy ẩn ý: “Ông Diệp, ông không tò mò sao tôi lại đột nhiên tới thăm, quản cả chuyện của nhà họ Diệp sao?"
Diệp Mộc Phồn đoán già đoán non: "Có phải vì Diệp Tri Nam xúc phạm cháu trai của cô không? Nếu vậy thì đừng lo lắng, Diệp Tri Nam không phải là con cháu nhà họ Diệp, nhà họ Diệp sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ, hơn nữa sẽ không cho cô ta mang thứ gì ra khỏi nhà họ Diệp.
Về sau cô ta sống hay chết cũng không