Diệp Mộc Giản, Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây không ngờ sẽ thấy Diệp Tri Nam ở đây, vẻ mặt của họ có chút không được tự nhiên.
Thời gian quá ngắn, bọn họ chưa quen với việc thay đổi thân phận này.
Mối quan hệ giữa họ và Diệp Tri Nam đã không còn là cha - con gái, anh - em, mà là những người không liên quan.
Dù không quen nhưng họ đã chấp nhận thay đổi.
Theo nhận thức của họ, Diệp Tri Nam không còn là con gái, em gái hay một thành viên trong gia đình thân thiết với họ nữa.
Trong tương lai, họ sẽ là những người xa lạ.
Đúng là trong khoảng thời gian ngắn, tình cảm của họ dành cho Diệp Tri Nam không thể xóa bỏ, nhưng về mặt chủ quan, họ đã bắt đầu ra sức loại trừ Diệp Tri Nam ra khỏi cuộc sống của mình.
Từ nay về sau, nhà họ Diệp là nhà họ Diệp, Diệp Tri Nam là Diệp Tri Nam, nhà họ Diệp và Diệp Tri Nam không liên quan gì đến nhau.
Nhưng Diệp Tri Nam không muốn đồng ý với sự thay đổi này.
Cô ta loạng choạng lao vào vòng tay của Diệp Mộc Giản, ôm lấy Diệp Mộc Giản như thể đang ôm cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Bố, ông nội nói không muốn con nữa...!Bố đừng đuổi con đi, con là con gái của bố mà! Từ khi con có trí nhớ, con đã là con gái của bố, con không biết bất cứ ai cả, con chỉ có một người bố thôi, bố…’
Vành mắt của Diệp Mộc Giản hơi cay cay vì tiếng khóc của cô ta, trong lòng ông ta cảm thấy rất khó chịu.
Nếu Diệp Tri Nam là được ôm nhầm từ cô nhi viện, ông ta nhất định sẽ giữ Diệp Tri Nam lại.
Dù sao cũng là đứa trẻ do chính tay ông ta nuôi nấng, sao có thể cam tâm đoạn tuyệt với cô ta chứ?
Tuy nhiên, cô ta không phải vậy.
Cô ta là bằng chứng cho thấy vợ ông ta đã cắm sừng ông ta, một sự ô nhục đối với ông ta.
Nhìn thấy cô ta, ông ta sẽ nghĩ đến sự phản bội của Vương Tư Như.
Bố ông ta không cho phép Diệp Tri Nam ở lại nhà họ Diệp.
Diệp Tri Nam không phải là nỗi nhục cho một mình ông ta, mà là nỗi nhục cho cả nhà họ Diệp.
Hơn nữa, bố của ông ta rất thích Hứa Liên Kiều, hy vọng sau này Hứa Liên Kiều có thể nhận tổ tiên và trở về nhà họ Diệp.
Hứa Liên Kiều căm hận Vương Tư Như và Diệp Tri Nam đến tận xương tủy, hai người tuyệt đối không thể cùng tồn tại, giữa Hứa Liên Kiều và Diệp Tri Nam, chỉ cần họ không phải là kẻ ngốc, mọi người đều biết nên chọn như thế nào.
Ông ta rất nhẫn tâm mà đẩy Diệp Tri Nam ra: "Những gì nên nói, chúng tôi đã giải thích rõ ràng, cô không phải dòng máu của nhà họ Diệp, không tư cách ở lại nhà họ Diệp."
“Nhưng com lớn lên trong nhà họ Diệp mà!” Diệp Tri Nam vừa khóc vừa nói: “Con đã gọi bố, gọi anh nhiều năm như vậy, tình cảm bao nhiêu năm nói thay đổi là có thể thay đổi sao?"
“Đúng vậy,” Diệp Mộc Giản chịu đựng nỗi đau trong lòng, dứt khoát nói: “Sau khi biết cô là con gái của Vương Viễn Hạo, tôi cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy cô, nhà họ Diệp đã khinh thường cô như vậy rồi, hễ là người có lòng tự trọng, cô cũng nên đoạn tuyệt với nhà họ Diệp, thẳng lưng rời đi."
"Không...!không..." Diệp Tri Nam lắc đầu nguầy nguậy.
Lòng tự trọng?
Lòng tự trọng đáng giá bao nhiêu?
Cô cả nhà họ Diệp hô mưa gọi gió, cần gì có đó, nếu cô ta rời khỏi nhà họ Diệp, cô ta chỉ còn là kẻ khố rách áo ôm, cả đời sẽ bị hủy hoại.
Cô ta cô cả của nhà họ Diệp!
Tại sao cô ta vừa chợp mắt thôi mà thế giới như đã long trời lở đất, cuộc sống đảo lộn?
Cô ta không thể chấp nhận được!
Cô ta lại lao đến và ôm chầm lấy Diệp Mộc Giản: "Bố ơi, con là con gái của bố mà! Con là con gái của bố, người mà bố đã nuôi nấng hơn 20 năm! Bố, bố không thể không cần con, bố không thể..."
Diệp Mộc Giản không muốn nói một lời nào cả.
Ông ta không cần giải thích gì với Diệp Tri Nam, bởi vì Diệp Tri Nam đã biết tất cả, chỉ là cô ta không muốn chấp nhận thực tế thôi.
Cho dù ông ta có giải thích thế nào đi chăng