Cô cũng không biết mình bị làm sao, khuôn mặt dần dần đỏ lên, cúi đầu nói: "Bọn em chỉ đang đùa thôi..."
Nhìn thấy khuôn mặt cúi đầu vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng của cô, Cố Thời Mộ cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Anh không nhịn được đưa tay lên lau nơi bị Hứa Liên Kiều hôn: "Sau này đừng làm ầm ĩ như vậy, đừng quên em là người đã có gia đình, cho dù là kết thúc thì tên của em cũng còn trên hộ khẩu của anh, em phải suy xét đến cảm nhận của anh chứ.”
Đường Dạ Khê: "Chỉ là một nụ hôn trên mặt thôi mà..."
Cố Thời Mộ hỏi: "Nếu anh hôn lên mặt một người đàn ông thì sao?"
Đường Dạ Khê: "...!"
Đó là một bộ phim kinh dị!
Cô sẽ sợ chết khiếp!
Nhưng cô vẫn yếu ớt nói: "Đàn ông khác phụ nữ mà?"
Cố Thời Mộ gật đầu nói: “Đúng là không giống, nhưng người ta nói phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, chưa ai nói phòng cháy phòng trộm phòng anh em cả, cho nên lẽ ra đàn ông nên thân thiết hơn.”
Đường Dạ Khê: "..."
Cô thua!
Thật không ngờ, cô đánh nhau không lại Cố thái tử gia, nói năng giải thích cũng không bằng luôn.
Tương lai thật là u tối!
Nhìn thấy bộ dạng không được đáp lại của Đường Dạ Khê, Cố Thời Mộ không nhịn được cười, lại đưa tay ra xoa má cô: "Đùa em đó! Anh tới tìm em là hỏi tối nay em có rảnh không? Nếu có thời gian thì tối anh sẽ dẫn em đi làm quen với nhóm bạn của anh."
Đường Dạ Khê: "..."
Cô đã nghe câu này vài lần, nhưng mỗi lần như vậy đều không thể đến được vì lý do này hay lý do khác.
Có phải cô không có duyên với bạn của Cố Thời Mộ không?
Cô gật đầu: "Có rảnh."
Hy vọng đêm nay sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
Nếu không, thật sự là không có duyên rồi!
Cô nhẹ nhàng gật đầu theo một cách rất đặc biệt...!ngoan ngoãn, giống như Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.
Cố Thời Mộ không khỏi ngứa ngáy, vươn tay xoa đầu cô.
Đường Dạ Khê: "...?"
Cô ngước đôi mắt đen láy, trong veo như nước hồ thu trong sạch, đẹp đến động lòng người.
Cố Thời Mộ không thể nhịn được cười: "Còn nhớ bố anh đã giải thích nguồn gốc của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ như thế nào với thế giới bên ngoài không?"
“Tất nhiên,” Đường Dạ Khê thành thật nói: “Ông ấy nói rằng chúng ta đã xin giấy đăng ký kết hôn ở nước ngoài, sau đó chúng ta ly thân vì một cuộc cãi vã.
Về sau gương vỡ lại lành, chuẩn bị tổ chức hôn lễ.”
“Đúng vậy.” Cố Thời Mộ gật đầu: “Cho nên hiện tại chúng ta đi ra ngoài phải thể hiện tình cảm một chút, như vậy thì mới không khiến người ta nghi ngờ.”
Đường Dạ Khê: "...!Thể hiện tình cảm sao?"
Cố Thời Mộ gật đầu: "Đúng."
“Được rồi, em sẽ phối hợp.” Đường Dạ Khê không khỏi thở dài, Cố thái tử gia thật sự rất chu đáo!
Dù là đối với cô hay bọn nhỏ, anh đều rất chu đáo, điều này khiến cô rất cảm động.
Cố Thời Mộ nhìn xuống cô và cười khúc khích: "Anh sợ em không quen, chi bằng bây giờ chúng ta luyện tập đi?"
Đường Dạ Khê: "...!Luyện tập như thế nào?"
Cố Thời Mộ duỗi ngón trỏ xinh đẹp ra và chạm vào môi anh.
Anh là người đàn ông đẹp nhất mà Đường Dạ Khê từng thấy, lông mày đẹp như tranh vẽ, làn da trắng như ngọc, bước đi rõ ràng nhưng lại tao nhã và quyến rũ, rất thu hút và đầy cám dỗ.
Đường Dạ Khê phải thừa nhận rằng cô...!bị hấp dẫn rồi.
Trái tim cô không thể chịu đựng được nữa, đập thình thịch, như muốn xuyên thủng sự kiềm chế của lồng ngực mà nhảy ra ngoài, mặt của cô đỏ bừng, tay chân không biết để đâu, mắt cũng không biết nhìn vào đâu.
Cố Thời Mộ khẽ cười, vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Anh đặt môi mình lên môi cô và cười khẽ: "Anh hôn người vợ trong sổ hộ khẩu của anh, mẹ của những đứa con trai của anh, đó không phải là một sự xúc phạm, phải không?"
Trai tim của Đường Dạ Khê đập nhanh hơn, mặt nóng như muốn bốc cháy, cô vô thức gật đầu.
Cố Thời Mộ cười nhìn cô: "Nếu đã như