Không chút chần chừ, cô ta đẩy người phụ nữ đụng vào lồng ngực của Cố Lạc Hàn ra xa.
Cô ta không ngờ rằng hình như mình đã hiểu lầm, người phụ nữ đó không phải loại phụ nữ đến nơi như câu lạc bộ rồi cố tình "gặp gỡ" nhà giàu.
Sở dĩ cô ta biết chuyện này là vì những người đàn ông đuổi theo người phụ nữ kia trông rất giàu có, là mấy cậu ấm có tiền.
Người phụ nữ đó có cuộc sống mà cô ta mơ ước - được bao quanh bởi những người đàn ông cao ráo và đẹp trai, được quan tâm và yêu thương.
Nếu mục tiêu của người phụ nữ đó không phải là Cố Lạc Hàn, vậy những gì xảy ra vừa rồi chỉ là hiểu lầm, cô ta có thể cho qua.
Tuy nhiên cô ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng đối phương không đồng ý, còn bảo cô ta xin lỗi người phụ nữ kia!
Đối phương yêu cầu cô ta xin lỗi còn chưa tính, cái thứ hoang dã do Đường Dạ Khê sinh ra còn giả vờ ngây thơ mà chất vấn cô ta!
Cô ta hận không thể tung một cước đá chết đứa hoang dã đó!
Nhưng cô ta không dám.
Cô ta vẫn muốn kết hôn với Cố Lạc Hàn, cho dù hận loài hoang dã đó đến chết, cô ta cũng không thể hiện ra trên mặt.
Cô ta nặn ra một nụ cười: "Chỉ là hiểu lầm thôi.
Tôi còn tưởng là người phụ nữ nào muốn trèo cao, muốn thu hút sự chú ý của A Hàn nên mới cố tình sà vào lồng ngực anh ấy.”
"Ồ..." Đường Tiểu Thứ chớp chớp ánh mắt: "Nếu đã là hiểu lầm, vậy cô nên xin lỗi dì Vi Vi! Mẹ nói, biết sai thì phải sửa mới là con ngoan, cô cũng biết sai thì phải sửa mới là người tốt!"
Tề Thái Vi tức giận đến mức nội thương.
Ý của thứ hoang dã này là gì hả?
Có nghĩa là, nếu cô ta không xin lỗi người phụ nữ đó, cô ta không phải là người tốt ư?
Cô tức giận đến nỗi chân tay ngứa ngáy, nhưng vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Tuy rằng tôi hiểu lầm cô ấy, nhưng cô ấy đụng vào A Hàn trước, hai chúng ta đều có lỗi nên huề nhau nhé."
Lâu Vũ Vi lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cúi đầu xin lỗi Cố Lạc Hàn: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi chạy nhanh quá nên lỡ đụng phải anh, tôi xin lỗi anh!"
Cố Lạc Hàn vội vàng nói: "Không có gì đâu, chỉ là tai nạn thôi."
Lâu Vũ Vi nhìn về phía vai trái của anh ta: "Không cẩn thận làm bẩn áo của anh rồi, hôm khác tôi sẽ đền bù cho anh."
"Không cần đâu, việc nhỏ thôi mà.” Cố Lạc Hàn nhìn xuống vai anh ta: "Nếu cô đã là dì của Tiểu Thứ, vậy thì không phải người ngoài, nên đừng khách sáo như vậy."
Vừa rồi anh ta không để ý, áo chỗ vai trái của anh ta hơi bẩn thật, chắc là máu trên trán cọ vào vai khi cô gái va vào anh ta.
Là một bác sĩ nên ít nhiều cũng có chứng nghiện sạch sẽ, anh ta cũng mắc chứng bệnh này.
Anh ta cảm thấy hơi bài xích về vết máu của người lạ trên áo của mình, nhưng sự giáo dục và cách cư xử tốt đã khiến anh ta không để lộ ra điều đó.
May mắn thay, nó chỉ là một chiếc áo khoác, lên lầu là có thể cởi ra.
Anh ta tự an ủi mình bằng cách này, cố gắng làm cho mình không để ý đến vết máu trên vai.
Lâu Vũ Vi cười cười với anh ta, ngừng nhìn anh ta, quay sang nhìn Tề Thái Vi: "Tôi vô tình đụng phải chú của Tiểu Thứ, tôi đã xin lỗi anh ấy rồi, bây giờ là lúc cô xin lỗi tôi."
Cô ấy chạy quá nhanh lại còn chóng mặt, lỡ va vào Cố Lạc Hàn là lỗi của cô ấy, nhưng người phụ nữ đối diện đã mở miệng mắng cô ấy là "đồ vô liêm sỉ".
Suốt 20 năm qua, cô ấy là công chúa nhỏ được bố mẹ cưng chiều, là tiểu thư nhà họ Lâu được nhiều người mến mộ.
Dù gia nhà họ Lâu phá sản và bố mẹ không còn nữa, nhưng tính khí của cô chủ được nuôi dưỡng hơn 20 năm không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Cô ấy đã làm sai chuyện và đã