Một nhóm người chúc mừng Cố Thời Mộ vì đã thoát khỏi kiếp độc thân.
Bọn họ quậy tới hơn mười một giờ mới giải tán.
Thường thì Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ đi ngủ lúc chín giờ tối, nhưng hôm nay đông vui nên thức đến mười một giờ.
Khi rời câu lạc bộ, Đường Dạ Khê đã gọi điện cho Lâu Vũ Vi.
Lúc rời khỏi câu lạc bộ, Đường Tiểu Thứ vẫn còn đang sôi nổi, lên xe không lâu liền ngủ thiếp đi.
Trở lại Tình Viên, Đường Dạ Khê thấp giọng hỏi Cố Thời Mộ: "Anh có thể đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ về phòng trước được không? Em sẽ đưa Vi Vi đến chỗ của Kiều Kiều."
Cố Thời Mộ gật đầu: "Không thành vấn đề."
Đường Dạ Khê rất an tâm với anh, xoa xoa Đường Tiểu Sơ vẫn còn tỉnh táo: "Nghe lời bố, tắm xong thì đi ngủ, được không?"
Đường Tiểu Sơ ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ đi đi, con giúp bố chăm sóc em trai."
“Ngoan quá!” Đường Dạ Khê cúi người hôn lên trán cậu, rồi nhìn ba người lên lầu, trở lại sân, cùng Lâu Vũ Vi đến chỗ ở của Hứa Liên Kiều.
Cô đã đánh tiếng với Hứa Liên Kiều, vừa gõ cửa phòng Hứa Liên Kiều, mùi hương thơm phức đã tỏa ra.
Đường Dạ Khê bảo Lâu Vũ Vi vào, thay giày và hỏi Hứa Liên Kiều: "Cậu đang làm gì vậy? Mùi thơm quá?"
“Vi Vi, đã lâu không gặp!” Hứa Liên Kiều khẽ ôm Lâu Vũ Vi: “Tớ rảnh rỗi nên nấu một nồi canh mỹ nhân, làm một ít đồ ăn kèm, chúng ta uống vài chén.”
Đường Dạ Khê nói: "Vi Vi bị thương, không uống được đâu."
Hứa Liên Kiều nhìn vết thương của Lâu Vũ Vi: "Không sao, vết thương nhỏ, cứ uống đi, bảo đảm không để lại sẹo."
Đường Dạ Khê: "...!Cậu là con sâu nát rượu à?"
Một mỹ nhân xinh đẹp, tại sao lại thích uống rượu như vậy?
“Tại sao chỉ có rượu là giải được ưu sầu!” Hứa Liên Kiều cười nói: “Ở đây, rượu nhiều lắm, nên uống rượu là một chuyện vui, một người say có thể giải tỏa một ngàn phiền muộn!”
Đường Dạ Khê không còn cách nào khác đành bất lực lắc đầu.
“Vi Vi, đêm nay cậu ngủ với tớ, cậu đi tắm trước đi, tắm xong tớ giúp cậu chữa vết thương, sau đó chúng ta muốn uống gì thì uống!” Hứa Liên Kiều đẩy Lâu Vũ Vi vào phòng tắm.
Thịnh tình không thể chối từ.
Lâu Vũ Vi đi tắm rửa và mặc bộ quần áo ở nhà mà Hứa Liên Kiều đã chuẩn bị cho cô ấy.
Khi cô ấy rời phòng tắm, bát đĩa và đồ ăn đã bày trên bàn ăn.
Hứa Liên Kiều hài lòng vỗ tay: "Thời gian tớ tính toán vừa y luôn! Nào, Vi Vi, tớ bôi thuốc cho cậu trước, sau đó chúng ta xuất phát!"
Đối với cô ấy, vết thương trên trán của Lâu Vũ Vi rất dễ chữa trị, nó chẳng là gì cả.
Khi sát trùng cho Lâu Vũ Vi, cô ấy đã hỏi cặn kẽ vết thương trên trán của Lâu Vũ Vi là như thế nào, Lâu Vũ Vi kể lại ngắn gọn, Hứa Liên Kiều đã mắng chửi phê bình đám người Giản Minh Triệt và Lâm Kinh Lan một trận ra trờ.
Có người tức giận và cùng kẻ thù với mình, Lâu Vũ Vi cảm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười và cảm ơn: "Cảm ơn cậu, Kiều Kiều."
“Cảm ơn cái gì?” Hứa Liên Kiều dán băng gạc cho cô ấy: “Vết thương nhỏ thôi, hai ngày nữa sẽ lành.”
Lâu Vũ Vi không giải thích gì, cô ấy cảm ơn không phải vì Hứa Liên Kiều chữa trị cho mình, mà vì Hứa Liên Kiều quan tâm cô ấy từ tận đáy lòng.
Rất ấm áp.
Xử lý vết thương cho Lâu Vũ Vi xong, ba người ngồi quanh bàn, Hứa Liên Kiều rót rượu vào ba ly rượu: "Nào, mừng chúng ta tái hợp sau một thời gian dài cách biệt, cụng ly!"
Đường Dạ Khê không thích uống rượu, nhưng thấy cô ấy đang cao hứng, không muốn làm hỏng bầu không khí nên nâng ly lên uống cùng họ.
“Nào, ăn đi.” Hứa Liên Kiều gắp thức ăn cho bọn họ: “Bữa ăn tối nay là món đặc sản mà tớ đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho các cậu đó, các cậu nhất định phải ăn hết, nếu không sau này tớ không làm cho các cậu ăn nữa đâu."
Đường Dạ Khê bất lực lắc đầu: "Tớ thấy cậu chưa say